Hạo Thuần Vương dùng ánh mắt khinh bỉ cực độ nhìn xuống Lam Ái Vy. Hắn thẳng tay tát cô ngã xuống sàn đất đau điếng...
"Khốn khiếp thật đấy..."
Hạo Thuần Vương chửi thề một câu liền khuỵ gối xuống, hắn nắm tóc Lam Ái Vy giật ngược ra sau, biểu cảm hài lòng nhìn khuôn mặt sợ hãi đến mức không nói ra được lời nào của nữ nhân...
"May mắn sao cô bị mù...nên cô không thể nhìn được ánh mắt thèm khát mà anh ta dành cho cô đâu..."
Lam Ái Vy bị đau liền đưa tay giữ chặt lấy bàn tay nắm tóc của mình. Chưa bao giờ cô muốn mình ngã từ lan can xuống chết oách đi như thế này...
"Đau...thả ra..."
Hạo Thuần Vương cau mày liền nắm chặt cằm Lam Ái Vy như muốn bóp vỡ nó ra thành từng mảnh. Đây là lần đầu tiên hắn đánh một người vào ban ngày, lại còn là phụ nữ cơ chứ...
"Bây giờ chỉ đơn giản là một cái tát đối với loại người như cô...nhưng chờ đến tối mà xem...tôi đảm bảo cô không chỉ dễ dàng mà rơi vài giọt nước mắt đâu..."
Hạo Thuần Vương liền buông Lam Ái Vy ra, để cô lại với biểu cảm trắng xanh hiện rõ trên khuôn mặt bi thương tột độ...
"Tôi đã làm gì anh chứ...tại sao lại làm vậy với tôi..."
Lam Ái Vy cảm thấy tủi thân liền khóc nức nở, cô sợ hắn ta còn hơn cả cái chết. Vốn dĩ chỉ định tận hưởng chút khí trời tươi mát, nhưng ai ngờ đâu thứ cô hít phải chính là mùi vị của sự chết chóc phát ra từ căn biệt thự này...
Hạo Thuần Vương đi xuống đại sảnh vẫn nhìn thấy bóng dáng của Hạo Minh Huy ngồi hiên ngang ở đó. Tâm trạng vốn không tốt càng trở nên khó ở hơn...
"Sao còn chưa cút..."
Hạo Minh Huy hướng mắt về phía người đàn ông cao lãnh đang đi xuống, đáy mắt liền lộ ra ý cười rõ rệt...
"Tôi muốn cô gái đó..."
Hạo Thuần Vương cười đểu liền ngồi đối diện Hạo Minh Huy. Giọng nói cũng đểu cáng y chang khuôn mặt của hắn...
"Hạo thiếu muốn phụ nữ nào chả có...hà tất gì cứ nhắm đến vợ của em trai thế..."
Hạo Minh Huy vốn là đại thiếu gia phong lưu cùng cha khác mẹ với Hạo Thuần Vương. Nếu không phải mẹ của anh bị Thanh Nhã hại chết thì anh cũng chẳng hận hắn ta đến mức này. Từ đó lập lời thề sẽ cướp hết mọi thứ vốn dĩ thuộc về Hạo Thuần Vương...
"Chẳng phải cuối cùng cô ta cũng chết hay sao, không bằng cho tôi chơi vài hôm rồi cậu giết cũng được..."
Vốn tưởng Hạo Thuần Vương sẽ tức giận chửi thề, nhưng biểu cảm dửng dưng của hắn ta khiến anh nảy sinh nghi ngờ...
"Thay vì nổi điên xử lý anh thì tôi sẽ hành hạ cô ta thừa sống thiếu chết..."
Hạo Minh Huy biết hắn ta không nói đùa, nhưng anh không thể để lộ ra biểu cảm bản thân thật sự quan tâm với Lam Ái Vy, cô khác hoàn toàn những người phụ nữ anh từng chơi bời trước đây...
"Haha...cậu vốn dĩ không nên được sinh ra bởi người phụ nữ tàn độc đó...tính cách chỉ hơn chứ không kém..."
Hạo Thuần Vương thong thả dựa lưng vào ghế, bình thản đáp lại lời mỉa mai của anh ta...
"Vậy nên mẹ tôi mới giết được mẹ anh...để ngồi lên vị trí Hạo phu nhân danh giá của ngũ đại gia tộc..."
Hạo Thuần Vương dường như vừa chạm vào điều cấm kỵ của Minh Huy khiến anh ta không kiềm được định lao vào giáng trên mặt hắn một cú đấm...
"Tôi nói rồi...thay vì xử lý anh thì tôi sẽ hành hạ cô ta sống không bằng chết..."
Cú đấm của Hạo Minh Huy bị dừng lại giữa không trung. Anh liền cười khẩy nhưng cũng không nói gì...
"Đi thong thả..."
Hạo Thuần Vương cố tình nói lớn để Hạo Minh Huy nghe thấy. Vốn định trở về khi nghe tin nhà có khách, nhưng không ngờ thứ đầu tiên bản thân nhìn thấy lại chính là đồ vật của mình đang nằm trong tay kẻ mình ghét...
"Lần sau kẻ nào cho phép Hạo Minh Huy đặt chân vào đây...trực tiếp giết..."
Hạo Thuần Vương ban hành mệnh lệnh mới cho người hầu lẫn quản gia. Bọn họ chỉ biết gật đầu nghe theo răm rắp, bằng không kết cục chỉ có cái chết...
Hạo Thuần Vương cầm áo liền tự mình lái xe đến tập đoàn. Khôi phục dáng vẻ tổng tài tài giỏi và nhân hậu trong mắt người khác. Một vỏ bọc hoàn hảo cho bản chất tàn ác bên trong nhân cách sớm đã thối nát...