Hai ông cháu Trang Vương Mã sững sờ tại chỗ như bị sét đánh!
Sắc mặt muốn bao nhiêu âm trầm liền có bao nhiêu âm trầm!
Đây không phải là những gì Diệp Huyền vừa nói đã ứng nghiệm sao, Giang Kim Bưu sẽ không dùng bữa cùng hai ông cháu nhà họ Trang!
Thậm chí còn tràn đầy ghét bỏ hai người họ!
“Làm sao Diệp Huyền biết...”
Cha con Lâm Thanh Nham hoài nghi nhìn Diệp Huyền, biểu cảm của Diệp Huyền rất tự nhiên, khóe miệng lộ ra nụ cười. Mà ông cụ Lâm Vân Hà cũng cảm thấy ngoài ý muốn!
Sau khi sững sờ ba giây, ông vô cùng hưng phấn bắt tay Giang Kim Bưu!
“Giang tổng! Nghe danh đã lâu, thật sự rất hân hạnh!”
Giọng nói của Lâm Vân Hà có chút run rẩy không thể khống chế!
Có thể thấy được lúc này ông thật sự rất cao hứng rất kích động!
“Ha ha, tôi cũng vậy!”
Giang Kim Bưu cũng mỉm cười vui vẻ trước lời chào hỏi của Lâm Vân Hà!
Ông thật đúng là từ đầu đến cuối cũng không nhìn hai ông cháu họ Trang chút nào. Đến người ngoài cũng nhìn ra được Giang Kim Bưu rất không chào đón hai ông cháu bọ họ!
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra!
Nhưng mấy người Lâm Vân Hà cũng không hỏi nhiều, việc họ phải làm bây giờ chính là toàn lực phối hợp với Giang Kim Bưu!
“Hai ông cháu các người.”
Diệp Huyền cố tình hỏi: “Không phải vừa rồi nói có thể mời Giang tổng ăn cơm sao, bây giờ sao vậy?”
“Cậu!”
Khuôn mặt già nua của Trang Vương Mã co giật, vẻ mặt xấu xí như ăn phải cứt!
Giang Kim Bưu liếc mắt nhìn sang một chút: “Tìm tôi có việc gì?”
Trang Vương Mã lại sững sờ, đây là chuyện quái gì vậy? Không phải đã nói là gặp nhau ăn tối sao?
Thấy vậy, Trang Công Tử vội vàng mỉm cười nói: “Chủ tịch Giang, tối hôm qua chúng ta đã hẹn sáu giờ rưỡi sẽ gặp nhau ở đây…”
Ánh mắt Giang Kim Bưu lạnh lùng: “Vậy bây giờ nhìn thấy rồi, các người có thể đi! Vợ chồng tôi còn bận phải ăn tối với nhà họ Lâm!”
Trang Công Tử trừng lớn hai mắt, gã cảm giác được mặt mình bị Giang Kim Bưu ném sạch!
Nhưng mà với mấy người nhà họ Lâm thì lại rất nở mày nở mặt!
Kể từ khi bị Trang Vương Mã chế giễu mỉa mai qua điện thoại, ông cụ Lâm đã nghẹn một cục tức!
Ông không ngờ hôm nay Giang Kim Bưu lại báo thù giúp mình!
Mọi chuyện thật kỳ lạ!
Có phải là có người đứng sau thao túng mọi chuyện?
Lâm Thanh Nham cũng không ngốc!
Ông Lâm không khỏi chợt nhớ tới vừa rồi Diệp Huyền mở miệng mỉa mai hai ông cháu nhà họ Trang!
“Vừa rồi giọng điệu của Diệp Huyền rất tự tin, chẳng lẽ là cậu ấy ở sau lưng giúp chúng chúng ta?”
Lâm Vân Hà là một lào già đời, cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức nhìn về phía Diệp Huyền!
Chỉ là vẻ mặt Diệp Huyền rất bình tĩnh, cũng không nhìn ra manh mối gì!
Hay là ông nghĩ nhiều rồi?
“Ông Lâm!”
“Tổng giám đốc Lâm!”
“Chủ tịch Lâm!”
Giang Kim Bưu vẫn không để ý đến hai ông cháu nhà họ Trang, tiếp tục khách sáo nói với Lâm Vân Hà: “Chúng ta đến phòng riêng dùng bữa đi, vừa ăn vừa trò chuyện!”
“Cảm ơn Giang tổng!”
Lâm Văn Bạch liên tục cảm ơn, tâm tình của ông quả thực thoải mái đến tận trời!
Ông cố ý nhìn về phía hai ông cháu nhà họ Trang, trong mắt tràn đầy vẻ hả hê không thể kiềm chế!
“Chẳng có gì thú vị, chúng ta đi ăn thôi.”
Lâm Thanh Nham cũng nhìn hai ông cháu bọn họ, cũng nhịn không được che miệng cười trộm!
Cảm giác trả thù này thật thỏa mãn!
Cô nhẹ nhàng chạm vào Diệp Huyền: “Cái tên này, thật sự là ngôi sao may mắn!”
Trong tiếng cười tràn đầy niềm vui, ánh mắt cô cũng sáng ngời, rất quyến rũ.
“Vậy cô còn không tối với tôi hơn chút?”