Nhưng Diệp Huyền cũng không hẳn là một tên lưu manh thối tha, hẳn trị bệnh rất tốt, trong nháy mắt tiến vào trạng thái trị liệu, dùng kỹ thuật xoa bóp vô cùng điêu luyện để giải độc cho Tiêu Băng Tuyết
“Ưm..."
Sau một hồi xoa bóp, toàn thân Tiêu Băng Tuyết nóng bừng lên, hô hấp càng lúc càng đồn dập, toàn thân nóng nực, mồ hôi chảy ra, đôi mắt xinh đẹp có chút mơ hồ.
Không thể phủ nhận, dáng vẻ này của Tiêu Băng Tuyết quả thực quá hấp dẫn, trong lòng Diệp Huyền càng ngày càng khó khống chế, bàn tay to nhịn không được mà di chuyển chạm vào mấy vùng chỗ kín riêng tư.
Tiêu Băng Tuyết lại còn như chưa từng bao giờ thân mật trước đó, khiến Diệp Huyền càng không chịu nổi!
Hắn cảm thấy khó chịu trong lòng: “Mặc dù làn da của Tiêu Băng Tuyết đẹp như vậy, còn có hương thơm thoang thoảng nữa, nhưng mình chỉ có thể chạm vào chứ không thể tiến xa hơn một bước. Thực sự rất là khó nhịn mà..."
Còn Tiêu Băng Tuyết lại nhịn không được mà quay đầu sang một bên, lặng lẽ nhìn Diệp Huyền đang xoa bóp, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích.
“Trước đây mình đã từng đối xử với anh ấy như vậy, nhưng anh ấy không những không tức giận mà còn giúp mình trị liệu, anh ấy thật là rộng lượng quá rồi.”
“Điều quan trọng nhất là, anh ấy không chỉ có khả năng chiến đấu tuyệt vời mà y thuật và kỹ năng xoa bóp của anh ấy cũng lợi hại đến vậy..."
“Trước đây mình từng mơ được thân mật với anh ấy, không ngờ giấc mơ của mình lại trở thành hiện thực. như thế này luôn...."
Tiêu Băng Tuyết nghĩ như vậy, cảm thấy Diệp Huyền tốt vô điều kiện, tình yêu trong lòng không ngừng tuôn trào!
“Làm sao vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, Diệp Huyền lo lắng hỏi.
“Diệp Huyền!"
Tiêu Băng Tuyết tiếp nhận theo bản năng thúc. đầy, chủ động xoay người ôm lấy Diệp Huyền, dùng sức ghé sát vào người hẳn!
"Đây!"
Diệp Huyền bị động tác đột ngột của Tiêu Băng Tuyết dọa sợ, cũng lúc này, hẳn cũng cảm nhận được lồng ngực mình có một lực đè rất mềm mại!
“Cô, cô không sao chứ?”
Diệp Huyền hít sâu một hơi, cố ý hỏi.
“Diệp Huyền..”
Tiêu Băng Tuyết mở đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt tràn ngập yêu thương cùng oán giận:
“Sau ngày hôm đó, tôi ngày ngày đều mơ thấy anh, ban ngày cũng đều nghĩ đến anh, làm việc gì cũng đều nghĩ tới anh cả!”
“Nhưng tôi hiểu anh sẽ không yêu tôi, còn có thể là cũng không thích tôi, nên tôi cũng không dám đến tìm anh. Anh hoàn toàn không thể hiểu được đâu, những ngày này tôi nhớ anh đến nhường nào.
“Hôm nay bệnh tình của tôi phát tác, vốn tưởng rằng mình không thể thoát khỏi lần này nữa. Khi sắp chết, tôi chỉ có hai suy nghĩ rất nuối tiếc, một là hối hận vì đã không thể hiếu thảo với cha mẹ, thứ hai là hối hận vì đã không trân trọng anh!”
“Lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy người cứu tôi là anh, tôi cảm thấy thế giới của mình tươi sáng hơn, bản thân tôi cảm giác giống như đang nằm mơ vậy..”
Đem những lời cất giữ trong lòng như hoa như ngọc nói cho Diệp Huyền, đôi mắt đẹp của Tiêu Băng Tuyết không khỏi đỏ lên, nước mắt tuôn như mưa: “Diệp Huyền, là tôi có lỗi với anh...”
Diệp Huyền nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết biểu lộ tâm ý trong nước mắt như vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
“Mình biết rằng trong tim Tiêu Băng Tuyết có mình, nhưng lại không ngờ rằng cô ấy lại thích mình đến như vậy”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!