"Ha ha."
Đối mặt với câu hỏi của bọn họ, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng: "Tôi rất ít để ý đến chuyện trong giới kinh doanh. Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết là người kia không đơn giản."
Mấy người Lưu Công Thiên sửng sốt! Mặc dù Diệp Huyền không giúp đỡ gì trong chuyện này, nhưng hắn biết chuyện bên trong! Cho nên, chuyện này nhất định có liên quan đến Diệp Huyền!
Dương Duy ở phía sau âm thầm buồn cười: "Chuyện này quả thật không liên quan trực tiếp đến Diệp Huyền, bởi vì chính Diệp Trấn Nam - chủ tịch Thương hội Trấn Nam đã ra tay giải quyết!"
Lưu Công Thiên nóng lòng muốn biết đáp án, thấp giọng hỏi: "Diệp Huyền, cậu có thể tiết lộ một chút ai là người giật dây, bơm hai tỷ vào tập đoàn Lâm thị không?"
"Chuyện này..." Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi lắc. đầu đáp: "Tôi nói chuyện này không thích hợp, nếu các người muốn biết thì có thể tìm Hồng U Tử mà hỏi."
"A..." Mấy vị đại lão không khỏi nhìn nhau một chút, kinh nghiệm giang hồ của họ rất phong phú, lập tức đoán được người giật dây phía sau màn hẳn là không đơn giản!
Lưu Công Thiên vuốt râu cười: "Vậy chúng ta phải †ìm thời gian mời Hồng U Tử dùng bữa! Còn nữa, Diệp Huyền, có một chuyện tôi cần nói với cậu."
"Hôm qua cậu đánh gãy tay Ngô Long Tôn, hắn đã tìm người nhà họ Phùng sắp xếp một cao thủ đối phó với cậu. Cho nên, tôi bố trí vệ sĩ cho cậu!"
Nói rồi, Lưu Công Thiên dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có bốn vệ sĩ cao lớn cường tráng tiến tới, cung kính cúi đầu với Diệp Huyền: "Cậu Diệp, sau này chúng tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ cậu!"
Bốn người này khí thế tràn đầy, rõ ràng đều là cao thủ có bản lĩnh thật sự, hẳn là Lưu Công Thiên đã tỉ mỉ chọn lựa ra. Diệp Huyền lễ phép cười một tiếng: "Cảm ơn lòng tốt của ngài Lưu, nhưng mà Diệp Huyền tôi đã quen hành động một mình, không thích có người đi theo bên cạnh."
Bốn vệ sĩ hơi sững sờ, lập tức đồng loạt nhìn về phía Lưu Công Thiên.
"Được." Lưu Công Thiên cười nói: "Cậu Diệp đã nói như vậy, vậy sau này bốn người các cậu sẽ là vệ sĩ của tat"
"Vâng!" Bốn người lập tức gật đầu, sau đó lui về phía sau.
"Diệp Huyền." Lưu Công Thiên vẫn không nhịn được nói: "Nhà họ Phùng không dễ đối phó đâu, bọn họ không chỉ gây phiền toái cho cậu mà nhất định sẽ không buông tha cho tập đoàn Lâm thị! Cậu phải cẩn thận. Nếu có chỗ nào cần chúng tôi thì chỉ cần nói một tiếng là được."
Giang Kim Bưu ở bên cạnh cũng nhanh chóng nói thêm: "Đúng vậy, nhất định phải nói với chúng tôi!"
Diệp Huyền cười to: "Được! Tôi nhớ kỹ! Mọi người nói nhiều như vậy cũng làm tôi thật sự rất tò mò, nhà họ Phùng này lợi hại đến cỡ nào?"
Lưu Công Thiên sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó nói: "Trong năm đại gia tộc ở Dương Thành, thực lực tổng thể mạnh nhất đương nhiên là nhà họ Thạch."
"Sau đó là nhà họ Phùng, nhà họ Khổng, nhà họ Giang của anh Giang Kim Bưu đây, và nhà họ Lưu chúng tôi.
"Xét về tài lực, nhà họ Lưu và nhà họ Phùng cách nhau không xa, nhưng xét về vũ lực thì nhà họ Phùng lợi hại hơn."
"Đặc biệt trong những năm gần đây, nhà họ Phùng chiêu mộ nhân tài khắp nơi, đã tập hợp không ít thế lực ngầm!"
"Hiện tại, hơn một nửa sản nghiệp ngành công nghiệp giải trí ở Dương Thành nằm trong tay bọn họ, bọn họ tham gia vào rất nhiều ngành nghề."
"Hơn nữa bọn họ có căn cơ vững chắc, hiện tại lại thêm hai thế lực Ngô Long Tôn và tập đoàn Thiên Di, muốn tiến vào ngành bất động sản!"
"Cho nên, cho dù là nhà họ Lưu tôi, nhà họ Khổng hay nhà họ Giang, đều không sánh bằng bọn họ! Thế lực của nhà họ Phùng đang đến gần nhà họ Thạch!"
"Nếu chỉ là chống lại tập đoàn Thiên Di, tập đoàn Lâm thị còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng nếu nhà họ Phùng cũng có động thái thì tập đoàn Lâm thị sẽ gặp nguy hiểm."
Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng im lặng gật đầu, cảm thấy Lưu Công Thiên nói rất có đạo lý.
"Được, tôi hiểu rồi." Diệp Huyền phối hợp gật đầu: "Muốn tập đoàn Lâm thị không còn nỗi lo thì nhất định phải loại bỏ nhà họ Phùng. Nếu như gia chủ nhà họ. Phùng bị vậy thì tập đoàn Lâm thị có thể thuận lợi hóa giải nguy cơ đúng không?"
Nghe xong, toàn trường rơi vào im lặng!
Không chỉ bác sĩ Trương và Vương Khải, mà ngay cả những người vốn đã nhìn quen sóng to gió lớn như Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng bị dọa cho toát mồ hôi lạnh. Lời nói của Diệp Huyền thật sự quá ngông cuồng. Có thể nói là lời nói của kẻ điên!
Hơn nữa, nhà họ Phùng có mạng lưới quan hệ khổng lồ, cao thủ tụ tập, đương nhiên gia chủ nhà họ Phùng cũng là một cao thủ võ đạo ẩn tàng. Bình thường muốn nhìn thấy ông ta cũng không dễ dàng chứ đừng nói đến việc giết người!
Chuyện này, cực kỳ khó giải quyết!
Có thể nói đây là một nhiệm vụ không có cơ hội thành công!
"Các người thấy thế nào?" Diệp Huyền thấy bọn họ không trả lời nên mỉm cười hỏi.
"Chuyện này..." Lưu Công Thiên hít sâu một hơi, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Theo lý thuyết thì phương pháp này có thể thực hiện được..."
Vương Khải và bác sĩ Trương hoàn toàn không dám trả lời. Bọn họ mở nhà hàng, mở phòng khám, làm sao. có thể là đối thủ của nhà họ Phùng! Nếu để người nhà họ Phùng biết bọn họ lén lút thảo luận loại chuyện này, chỉ sợ nửa đêm liền xách đao tới chém người!
"Được rồi, đừng nói chuyện công việc nữa." Trương Văn Thanh thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: "Đã nói hôm nay chúng ta ra ngoài chơi mài! Anh Diệp Huyền, chúng ta qua đó chụp ảnh đi!"
"Được!" Diệp Huyền cười to, dường như cũng không mấy để tâm đến vấn đề thủ tiêu gia chủ nhà họ Phùng mà hắn vừa mới nói.
"Phù.."
Mấy người Lưu Công Thiên lúc này mới thở phào. nhẹ nhõm, thầm cầu nguyện Diệp Huyền chỉ là tùy tiện nói ra, nếu không tới lúc hai bên va chạm dữ dội, Dương thành sẽ bị đảo lộn!
Một ngày vui chơi giải trí, chơi đến tám giờ tối mới ai về nhà nấy. Trương Vãn Thanh ở bên cạnh Diệp Huyền cả ngày, không biết cao hứng biết bao nhiêu. Mà tâm trạng của Diệp Huyền cũng rất tốt. Khi trở về, Dương Duy. vẫn phụ trách lái xe, tiện đường đưa bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh về!
Mọi người vừa nói vừa cười, khi đi đến một con đường nhỏ, đột nhiên có một người đàn ông đứng chắn ngang đường với ánh mắt u ám!
"Má!" Dương Duy vội vàng đạp phanh, lập tức mắng to một tiếng!
Diệp Huyền cười lạnh. Người nhà họ Phùng thật sự †ìm tới cửa!
"Quá dọa người, may mà kịp thời phanh xe!" Dương Duy sợ hãi một trận, chỉ ra ngoài cửa sổ xe mắng: "Muốn tìm chết à?!"
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trên mặt đất có một bóng đen dài hai mét! Cái bóng chiếu xiên sau lưng gã, khẽ lắc lư theo chuyển động của bước chân, cảnh tượng rất u ám!
"Người kia không sao chứ, đêm hôm khuya khoắt chạy ra giữa đường cái, có khi đầu óc có vấn đề!" 'Trương Vãn Thanh định mở cửa xe ra, đi xuống xem người đàn ông kia xảy ra chuyện gì.
"Đừng nhúc nhích. Để tôi." Diệp Huyền nhắc nhở. Nhìn thấy biểu cảm khác thường của Diệp Huyền,
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!