Đối mặt với sự lo lắng của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền gật đầu.
Chữa bệnh cho người quyền quý, đúng là có lợi có hại.
Làm không tốt dễ rước họa vào thân.
“Đừng lo lắng.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng an ủi Trương Vãn Thanh: “Bây giờ là nhà họ Lưu đến cầu ông nội cô, là bệnh cấp tính, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng không trách ông nội cô được.”
“Hơn nữa, có tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nghe được lời nói đầy tự tin của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh thầm kinh ngạc, khi nhìn Diệp Huyền, cô phát hiện hắn đem lại cảm giác đẹp trai và an toàn khó tả.
Lúc này.
Bác sĩ Trương nhanh chóng châm cứu, nhưng sắc mặt của Lưu Công Thiên lại càng tái nhợt hơn, điều này cho thấy tình trạng của ông đã trở nên nghiêm trọng, châm cứu hoàn toàn không có tác dụng.
“Bác sĩ Trương, tại sao nhìn cha tôi còn tệ hơn vậy?”
Lưu Bình Vân hét lên với bác sĩ Trương: “Chẳng lẽ phương pháp chữa trị của ông có vấn đề? Nếu cha tôi có chuyện gì...”
“Không, không phải...”
Bác sĩ Trương bị hét như vậy khiến tinh thần càng thêm căng thẳng, động tác hạ kim cũng trở nên chần chừ do dự, quá trình châm cứu cũng chậm lại.
Ánh mắt Lưu Bình Vân lóe lên vẻ tức giận.
Trương Vãn Thanh tái mặt vì lo lắng!
“Bác sĩ Trương.”
Lúc này, Diệp Huyền lên tiếng: “Hạ chín châm tại huyệt Thần Đình, sáu kim dài, ba kim ngắn. Năm châm tại huyệt Thanh Minh, bốn kim dài, một kim ngắn…”
“Cậu là ai?”
Lưu Bình Vân tức giận, quát Diệp Huyền: “Thanh niên như cậu sao dám ở đây nhiều lời?”
Nhưng.
Trong lòng Trương Vũ Hà vui mừng, bởi vì ông biết rất rõ y thuật của Diệp Huyền mạnh đến mức nào.
“Chủ tịch Lưu, đừng lo lắng, cậu Diệp Huyền không phải người phàm.”
Nói xong, ông liền nghe theo lời nhắc nhở của Diệp Huyền, hạ kim xuống.
Rất nhanh.
Lưu Công Thiên bắt đầu đổ mồ hôi, cơ thể trở nên nhớp nháp và nặng mùi, thậm chí còn tỏa ra mùi rượu.
Có vẻ như lời đề nghị của Diệp Huyền đã giúp cơ thể Lưu Công Thiên thải hết chất cồn trong cơ thể ra ngoài.
Chỉ trong vài phút, sắc mặt Lưu Công Thiên dần dần khôi phục bình thường, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trương Vãn Thanh không khỏi khiếp sợ nhìn Diệp Huyền.
Mà Lưu Bình Vân thì có vẻ hơi thất thần.
Thiếu niên Diệp Huyền trước mặt lại có y thuật lợi hại như vậy?
Ông nhanh chóng nhìn Lưu Công Thiên với vẻ lo lắng, hỏi: “Cha, bây giờ cha cảm thấy thế nào?”
“Cha cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.”
Lưu Công Thiên hít một hơi, tuy vừa rồi không tỉnh táo lắm nhưng ông vẫn nghe thấy tiếng nói xung quanh.
Ông nhìn Diệp Huyền, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”
Mặt Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Các người trở về đi, về sau đừng có đến chỗ bác sĩ Trương chữa bệnh nữa! Mạng của các người quá quý, chúng tôi không đủ năng lực!”
Sắc mặt Lưu Công Thiên đột nhiên trầm xuống, ông vừa mới khôi phục ý thức, còn phải tiếp tục điều trị thân thể, nhưng Diệp Huyền lại muốn đuổi bọn họ ra ngoài?
“Chàng trai, cậu có ý gì?”
Ánh mắt Lưu Bình Vân sắc bén, đang muốn mắng Diệp Huyền, nhưng không ngờ Lưu Công Thiên đã giành trước: “Đều do con ngang ngược, có mắt không tròng, thất lễ với bác sĩ Trương và anh bạn này!”
Nói rồi, Lưu Công Thiên nhìn về phía Trương Vũ Hà nói: “Bác sĩ Trương, lúc khác chúng tôi lại ghé, hy vọng ông cùng anh bạn nhỏ này thông cảm!”
Trương Vũ Hà cười nhạt, đưa đơn thuốc cho Lưu Công Thiên, nhắc nhở vài điều cần lưu ý khi uống thuốc rồi tiễn cha con Lưu Công Thiên đi.
Sau đó, ông vội vàng trở lại phòng khám, nói với Diệp Huyền: “Nếu không có cậu ra tay giúp đỡ, sợ là hôm nay tôi phải đập vỡ bảng hiệu rồi...”
“Việc nhỏ thôi.”
Diệp Huyền thản nhiên xua tay, vẻ mặt ôn hòa, điều này làm cho Trương Vãn Thanh càng thêm sùng bái.
Ông nội nói đúng, Diệp Huyền thật sự không tầm thường.
Những bậc thầy thật sự đều rất khiêm tốn!
“Cậu Diệp Huyền.”
Lúc này, Trương Vũ Hà mới nói: “Hai cha con nhà họ Lưu vừa rồi có lai lịch không đơn giản. Hôm nay bọn họ nợ cậu một ân tình, chỉ cần cậu nắm bắt cơ hội, nhất định có thể lên như diều gặp gió!”
Diệp Huyền cười nói: “Tôi không có hứng thú quen biết với kẻ kiêu ngạo thô lỗ như vậy, cơ hội lên như diều gặp gió này nhường cho bác sĩ Trương vậy.”
“Ha ha.”
Trương Vũ Hà cười vui vẻ, hảo cảm của ông đối với Diệp Huyền tăng gấp đôi, ông hận không thể lập tức tác hợp Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền.
Trương Vãn Thanh cũng rất tò mò về Diệp Huyền.
Bên kia.
Trong xe, vẻ mặt Lưu Công Thiên ngưng trọng: “Bình Vân, con phải tìm thời gian trịnh trọng xin lỗi Diệp Huyền, cha không nghĩ cậu ta là người bình thường. Dù không thể kết giao được, cũng không thể kết thù.”
“Vâng.”
Mặc dù trong lòng Lưu Bình Vân không vui, nhưng ông vẫn gật đầu đồng ý: “Vậy con sẽ nhờ bác sĩ Trương giúp đỡ, tìm cơ hội đích thân xin lỗi Diệp Huyền.”
“Đến lúc đó, con muốn hỏi bác sĩ Trương xem Diệp Huyền này rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
…
Sau khi tạm biệt Trương Vũ Hà, Trương Vãn Thanh lái xe đưa Diệp Huyền đến tập đoàn Lâm.
Hai người cười nói suốt chặng đường, và cuối cùng thêm bạn nhau trên WeChat.
Nhìn thấy Diệp Huyền xoay người, trong lòng Trương Vãn Thanh có một loại cảm giác kỳ lạ, không nhịn được hỏi: “Chúng ta còn có cơ hội gặp nhau không?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn thấy đôi mắt to lấp lánh của Trương Vãn Thanh, cười nói: “Không lẽ cô yêu thích tôi?”
“Chuyện này…”
Trương Vãn Thanh lập tức đỏ mặt: “Nói vậy thì hơi sớm… Nhưng… Hôm nay anh đã giúp ông nội tôi, tôi muốn mời anh ăn tối để cảm ơn. “
Trong thâm tâm, cô hy vọng có thể gặp lại Diệp Huyền.
“Được rồi, có việc gì thì nhắn tin cho tôi.”
Diệp Huyền thoải mái cười nói: “Khi cô ngại ngùng thật sự rất xinh đẹp. Hẹn gặp lại.”
Trương Vãn Thanh lập tức vui vẻ.
Anh ấy… có phải là định mệnh của cô không?
…
Khi Diệp Huyền đến tập đoàn Lâm thì đã quá giờ bắt đầu làm việc hai tiếng đồng hồ.
“Đến rồi.”
Giọng nói của Lâm Vân lạnh lùng: “Con gái, con có biện pháp gì để thu thập Diệp Huyền?”
Lâm Thanh Nham nhướng mày: “Con đã nói qua với Dương Duy rồi, để anh ta dạy Diệp Huyền một bài học!”
Nghe vậy, Lâm Vân cau mày: “Tên Dương Duy đó? Tính cách anh ta nóng nảy, không biết chừng mực. Tốt nhất con nên cẩn thận, tránh cho bị ông nội con trách phạt!”
Lâm Thanh Nham cười lạnh, không đồng tình nói: “Cha, không có việc gì đâu. Đợi Dương Duy ra tay rồi, ông nội có hỏi tới thì chúng ta cũng có thể đổ trách nhiệm lên người Diệp Huyền, nói hắn gây chuyện trước!”
Mà lúc này, Diệp Huyền đi thẳng tới văn phòng bộ phận, tìm quản lý để điểm danh.
Quản lý không khỏi cười lạnh trong lòng: “Lại thêm một tên xui xẻo nữa, nếu vào tổ tám, không có khả năng sống yên ổn!”
Không có gì để đồng tình, đây là quyết định của Lâm Thanh Nham, ông chỉ cần tuân theo mệnh lệnh làm việc thôi!
Thế là Diệp Huyền đến văn phòng của Dương Duy ở tổ tám.
Vừa tới cửa liền thấy văn phòng bừa bộn, cả phòng nồng nặc mùi khói!
Trên mặt đất có vài chai bia.
Một số game thủ nhàn rỗi đang tụ tập lại để chơi game.
Đây là phòng dự án sao?
Là cái dạng này à?
“Tôi tên là Diệp Huyền, là nhân viên mới. Cho hỏi ai là đội trưởng Dương Duy?”
Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh.
Hắn đã biết sao mình lại được xếp vào tổ tám này rồi!
Lâm Thanh Nham đang trả thù!
Lúc này, vài người trẻ tuổi đặt điện thoại di động xuống, bước lên phía trước cùng Dương Duy, nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ mặt hung ác:
“Mày tên là Diệp Huyền đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu.
“Lên!”
Sắc mặt Dương Duy trở nên lạnh lùng, vài người trẻ tuổi phía sau lập tức rút thanh sắt từ dưới gầm bàn bên cạnh ra, đánh vào đầu Diệp Huyền!
“Hử?”
Diệp Huyền đã chuẩn bị sẵn sàng, dễ dàng tung nắm đấm, mấy người trẻ tuổi đột nhiên ngã xuống đất, kêu lên đau đớn!
“Khó trách mày dám cả gan như vậy, ra là có chút bản lĩnh, tụi bây cùng nhau lên!”
Dương Duy cau mày, chị Thanh Nham chưa nói thằng này có chút tài lẻ này!
Mấy người nghiến răng nghiến lợi cùng nhau lao về phía trước!
Bốp!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!