"Lâm Thanh Nhaml"
Lục Chí Phàm cố ý bày ra vẻ mặt tức giận hỏi: 'Cấp. dưới của cô là Dương Duy và Diệp Huyền đã đắc tội Triệu Cường, hiện tại Triệu tổng đã liên lạc với các nhà cung cấp nguyên vật liệu địa phương để chống lại và trả thù tập đoàn Lâm thị!"
Trong lúc nói, ông ta cố ý liếc nhìn ông nội của Dương Duy: "Chủ tịch Dương, cháu trai Dương Duy của ông đúng là tài hoa hơn người, năng lực xuất chúng, quả nhiên là không ai bằng!"
Mặt ông Dương bị Lục Chí Phàm châm chọc đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhưng lại không còn lời nào để phản bác!
"Chỉ bảo tổ tám đi lấy hợp đồng ký tên thôi thế mà cũng có thể làm hư chuyện! Mọi người nói xem, cái tổ tám phế vật này có ý nghĩa tồn tại gì nữa!"
"Giải tán đi!" Nghe Lục Chí Phàm nói lời này, chút lòng tin cuối cùng trong lòng ông Dương đã hoàn toàn bị phá hủy, ông chỉ có thể cúi thấp đầu, thầm cảm thấy buồn bã!
Ông thấp giọng nói: "Phó chủ tịch Lục, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của cháu trai tôi, ưu tiên hàng đầu hiện tại là tìm Triệu tổng để giải thích rõ ràng sự việc!"
Tuy nhiên, Lục Chí Phàm lại mỉm cười, thậm chí còn hả hê nói: "Chuyện này là do cháu trai của ông gây ra, vậy thì ông cùng nghĩ biện pháp giải quyết với chủ tịch Lâm và cô Lâm đi!"
Lâm Thanh Nham chán ghét liếc nhìn Lục Chí Phàm, cố gắng hết sức để điều chỉnh cảm xúc của mình: "Khi hai người Dương Duy trở về, tôi sẽ dẫn họ đến chỗ Triệu tổng để nhận lỗi và xin lỗi!"
Lục Chí Phàm hừ lạnh một tiếng: “Đây là việc của các cô, tôi không muốn can thiệp! Nhưng nếu lời xin lỗi của các cô không có hiệu quả thì sao?"
Xin lỗi? Có xin lỗi cũng vô ích!
Triệu Cường đã là đồng minh đứng về phía ông ta từ lâu, cho dù Lâm Thanh Nham tự mình dẫn người tới nhận lỗi thì cũng chỉ tự rước lấy nhục!
Nhưng vậy cũng tốt, đợi khi Lâm Thanh Nham thất bại trở về, các cổ đông của tập đoàn sẽ mất niềm tin vào năng lực của cô và Lâm Văn Bạch!
Không thể không nói, Dương Duy này thật đúng là thiên tài!
Chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể dùng cậu ta công kích điểm yếu của Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch!
Mà người lớn trong nhà của các thành viên tổ tám cũng có thể vì việc tổ tám bị giải tán mà giận chó đánh mèo lên hai cha con Lâm Văn Bạch!
Chuyện tốt một mũi tên bắn trúng hai con chim như thế này khó có thể không làm cho Lục Chí Phàm vui vẻ!
Đúng lúc này, trợ lý của Lâm Thanh Nham gõ cửa bước vào.
Cô nàng bước nhanh đến bên cạnh Lâm Thanh Nham, thì thầm vào tai cô: "Cô Lâm, Dương Duy đã trở lại."
Bàn tay Lâm Thanh Nham nắm chặt thành nắm đấm, cơn tức không thể kìm nén được nữa: "Bảo cậu ta lập tức đến phòng họp!"
Cùng lúc đó, Dương Duy đi vào đại sảnh tầng một của tập đoàn với tư thế ngẩng cao đầu. Bởi vì tên tay cầm hợp đồng mà Triệu Cường đã ký tên, tâm tình Dương Duy vô cùng kích động, mặt mày tỏa sáng, cực kỳ tự tin!
Tuy nhiên, anh ta chưa kịp tự hào được vài giây thì đã bị cô gái xinh đẹp ở quây lễ tân chặn lại.
"Tổ trưởng Dương, Lâm tổng bảo anh lập tức đến phòng họp!"
Dương Duy mỉm cười đáp: "Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay!"
Nói xong, anh ta còn nháy mắt với người đẹp ở quầy lễ tân với nụ cười rạng rỡi
Sau khi anh ta và Diệp Huyền bước vào thang máy, trên mặt vẫn tràn đây hưng phấn: "Anh Diệp, liệu chị Thanh Nham và ban lãnh đạo tập đoàn có bị hành động lần này của tôi làm cho hết hồn không?"
"Có lẽ..." Diệp Huyền mỉm cười. "He he, chắc chắn phải vậy!"
Dương Duy nhịn không được cất tiếng cười to: "Chúng ta đã lấy được chữ ký của Triệu Cường, điều mà hơn nửa năm nay tập đoàn Lâm thị không thể làm được mà chúng ta lại làm được, chúng ta là đại công thần của tập đoàn!"
Sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Huyền đi về phía phòng làm việc của tổ tám, chứ không đi theo Dương Duy đến phòng họp. Hắn không quan tâm nhiều đến việc kinh doanh của tập đoàn Lâm thị. Hắn còn phải về văn phòng để xử lý chính sự đến từ các nơi trên thế giới!
Trong phòng họp. "Các vị giám đốc, tôi đã trở lại!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!