Sau khi tách ra khỏi Kim Lũ Y và Tư Đồ Nhật Thăng, Diệp Lâm cưỡi ngựa chạy nhanh lại chỗ gần một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
Diệp Lâm xuống ngựa, không có buột dây ngựa, để ngựa đi dạo vòng vòng, dù sao thì ngựa cũng rất có linh tính, sẽ không chạy mất.
Sau đó, anh bước đi vào xưởng.
“Sư phụ, sao anh đến nhanh quá vậy?” Hoa Quốc. Đống thấy Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện thì giật mình hỏi: “Anh đến từ Sở Trấn yêu cơ mà?”
Tính tính đường đi, cho dù đi thẳng một đường, không đợi đèn đỏ, cũng phải tốn mấy tiếng đồng hồ.
Hoa Quốc Đống nhìn lại lịch sử cuộc gọi, phát hiện Diệp Lâm chỉ dùng hơn một tiếng đồng hồ đã đi ra khỏi thành và tới bên đây.
“Sư phụ, chẳng lẽ anh bay đến đây hay sao?” Hoa Quốc Đống cảm thấy khó tin nổi: “Thảo nào anh bảo tôi đừng đi đón anh. Anh tới nhanh quá đi!”
Diệp Lâm cười cười tồi nhìn quanh một vòng: “Đây là xưởng mà anh tìm đó hả?”
“Đúng vậy!" Hoa Quốc Đống giới thiệu đại khái:
“Đây từng là một xưởng thuốc, có điều hiện giờ đã phá sản, xưởng thuốc bị bỏ hoang”
“Tôi sai người quét dọn sạch sẽ, trông cũng không tệ lắm, lại thêm kho hàng to rộng, còn có thể giữ" lạnh, cất mấy trăm nghìn viên đan dược là không thành vấn đề”
Diệp Lâm tham quan một vòng, khá là vừa lòng: “Ừ, chọn nơi này đi”
Anh quyết định coi nơi này như là xưởng sản xuất đan dược cuối cùng.
Đương nhiên, nơi này khác với các bước sản xuất khác, nơi này cần phải bày trận, dùng thuốc dẫn tạo ra dược hiệu của đan dược.
“Chia lô đan dược mới vận chuyển tới thành ba phần”
Diệp Lâm chỉ huy Hoa Quốc Đống sắp xếp đan dược gọn gàng ngay ngắn, chia ra đặt ở các khu vực khác nhau
“Sư phụ, tiếp theo phải làm thế nào?”
Hoa Quốc Đống một mình bận trước bận sau cả buổi mới xếp một trăm nghìn đan dược đúng vị trí mà Diệp Lâm dặn dò.
“Haizz, một chết tôi, nếu biết trước thì đã gọi đám Bàng thiếu tới giúp đỡ rồi”.
Trong lúc Hoa Quốc Đống bận rộn, Diệp Lâm cũng không có rảnh rỗi
Anh bày một pháp trận tụ linh loại nhỏ ở gần khu vực thứ nhất, sau đó để các thuốc dẫn vào bên trong pháp trận.
Đợi đến khi Hoa Quốc Đống xếp xong hết ba mươi nghìn viên đan dược, Diệp Lâm hét một tiếng: “Khởi trận!
Ngay sau đó, dường như có một lưỡng linh lực vô hình bao phủ lên khu vực thứ nhất.
Hoa Quốc Đống đứng bên trong thậm chí cảm thấy mát lạnh, cực kì sảng khoái.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy? Sao tôi cứ cảm thấy hoàn cảnh ở đây thay đối rồi?
Diệp Lâm giải thích: “Tôi bày một pháp trận loại nhỏ ở đây, để đan dược chưa có dược hiệu vào bên trong, chờ ba ngày nữa là sẽ có hiệu quả điều trị cơ bản nhất, ví dụ như là chữa cảm mạo phát sốt, ho khan giảm đau.."
Sau đó, Diệp Lâm làm tương tự với một khu vực khác, bày một pháp trận loại vừa với thuốc dẫn đậm hơn. Chờ thêm bảy ngày nữa, đan dược trong pháp trận loại vừa sẽ có dược hiệu, chỉ cần uống một lần là có thể chữa tận gốc các chứng bệnh mãn tính.
Cuối cùng, Diệp Lâm căn bày một pháp trận loại to, phải để đan dược trong pháp trận một tháng mới có thể thành thần dược bao trị bách bệnh, thậm chí có hiệu quả kéo dài tuổi thọ.
Có điều, loại pháp trận này cần thuốc dẫn cực kì trân quý, hiện giờ Diệp Lâm chưa gom đủ thuốc dẫn cho loại pháp trận này.
“Haizz, tiếc là thiếu vài thuốc dẫn mấu chốt”
Nếu đám người chợ đen có thể kịp thời đưa tới dược liệu quý báu theo danh sách mà anh đưa thì đủ dùng rồi.
“Xem ra hôm nào rảnh phải đi Đông Hải tìm Hoàng Kim Bưu đòi nợ mới được”
“Hứa đưa cho tôi mà không đưa đúng thời gian đã hứa, làm lỡ chuyện của tôi, tôi sẽ khiến anh ta trả giá gấp mười lần”
Lúc này, nhìn Diệp Lâm đi vòng vòng bày trận, cái loại luyện dược kỳ lạ này khiến Hoa Quốc Đống cảm thấy rất bất ngờ.
“Sư phụ, chỉ cần để đan dược bên trong là được ả? Không cần phải làm gì nữa hết?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!