“Là kỳ lân hả?” Tư Đồ Nhật Thăng kích động hô lên.
“Chắc là thần thú trấn thủ hoàng cung cảm ứng được lực lượng hồn kỳ lân của Diệp sở trưởng nên đáp lại một tiếng”
Mọi người nghe vậy thì càng kính nể Diệp Lâm hơn nữa.
Ai cũng nghĩ: Sở trưởng đại nhân thật sự lợi hại, ngay cả kỳ lân cũng đáp lại lực lượng của anh ta.
Giờ phút này, Kim Lũ Y bị tiếng thét của kỳ lân làm cho đầu váng mắt hoa, rồi tỉnh lại từ trong cơn chấn động mới vừa rồi.
"Sao có thể chứ?”
Mọi chuyện vừa xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kim Lũ Y.
Cô không ngờ đồ giả mạo Diệp Lâm lại có năng lực thắp sáng đèn trường minh!
Rõ ràng là lúc nấy Kim Lũ Y cũng thử thắp sáng đèn trường minh nhưng mà không thành công
“Sao anh..”
Kim Lũ Y vốn dĩ vạch trần Diệp Lâm ngay tại đây, để đối phương mất hết mặt mũi, kết quả là mình lại thành trò cười của mọi người.
Lúc này, Kim Lũ Y có thể cảm nhận được ánh mắt hài hước, khinh thường và tiếc nuối của đám đồng nghiệp xung quanh.
Trong chớp mắt, hình tượng cao lớn của chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh đã từng được bao người tôn kính và nổi tiếng khắp Yến Kinh lập tức vỡ tan tành.
“Kim đại nhân!”
Tư Đồ Nhật Thăng thấy vậy thì vội vàng đứng ra hòa giải.
“Tôi nói rồi mà, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi."
“Diệp sở trưởng tự mình thắp sáng đèn trường minh rồi. Bây giờ cô chịu tin tưởng chưa?”
“Nói rõ hiểu lầm rồi, ha ha... Nói rõ hiểu lãm rồi!”
Kim Lũ Y cần răng, trong lòng vẫn có một chút không phục.
Có trong khoảnh khắc, Kim Lũ Y thậm chí nghĩ ngờ rằng Diệp Côn Lôn đang âm thầm ra tay giúp đỡ tên giá mạo kia thắp sáng đèn trường minh.
Nhưng mà không thích hợp... Vì sao Diệp Côn Lôn phải làm như vậy chứ?
Dù Kim Lũ Y có nói ra nghi ngờ của mình thì cũng sẽ không có ai tin
“Kim Lũ Y, cô nói chuyện giữ lời không vậy?” Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng: "Lúc nãy cô nói nếu tôi có thể kích hoạt bảo vật thì cô sẽ xin lỗi tôi, sau này sẽ nghe theo lệnh tôi?"