Đối phương nhắc đi nhắc lại “bí mật” khơi dậy sự tò mò trong Diệp Lâm.
"Bí mật gì?” Diệp Lâm tò mò hỏi
“Mau nói đi!" Đám anh em nhà họ Ngô hỏi tới cùng.
Đỉnh chủ Điếu Bạch Mi của đỉnh Bất Lão cò kè mặc cả: “Diệp đại nhân, cậu đồng ý tha cho chúng tôi rồi lại nói sau.”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười lạnh lùng: "Ông cho rằng ông có tư cách đàm phán với tôi hả?”
“Nếu không nói thì sẽ giết các ông ngay!” Ngô Lục Nhất quát: “Nói mau đi!”
Nhà họ Ngô rất muốn biết núi Trường Bạch cất giấu bí mật động trời gì, có khi còn có thể đi theo chia một ngụm canh.
Điếu Bạch Mi bất đắc dĩ, đành phải nói thẳng: “Trên đỉnh Bất Lão chúng tôi có một tấm bia đá khắc hoa văn cổ xưa”
“Không chỉ đính Bất Lão có, mà các đỉnh xung quanh cũng có”
“Mấy tấm bia đá kia có từ trước khi tổ tiên chúng tôi đời đến núi Trường Bạch. Nghe nói bên trong có chứa lực lượng mạnh đến mức khó tin”
“Tiếc là mấy trăm năm qua, cả đám cổ võ của bảy định núi Trường Bạch đều không tìm ra được bí mật bên trong”
“Tôi nghĩ với thực lực của Diệp đại nhân, có lẽ có thể hiểu được. Cậu tha cho tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm mấy tấm bia đá đó ngay bây giờ"
Nghe vậy, đám người Hoàng Long lăn lượt cười ra tiếng.
“Các cậu cười cái gì?" Điếu Bạch Mi ngạc nhiên hỏi
"Ha ha.. Tôi còn tưởng là bí mật gì..” Hoàng Long cười nói: "Chúng tôi phát hiện mấy tấm bia đá mà ông lâu rồi"
Hoa Quốc Đống nói: "Sư phụ tôi không chỉ có phát hiện, mà còn khởi động mấy tấm bia đá đó nữa."
Cái gì?
Nghe vậy, Điếu Bạch Mi giật nảy mình: “Diệp đại nhân, cậu đã tìm ra được bí mật của bia đá rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!