Người môi giới Tiểu Trần cười nịnh nọt: “Tôi không dám nói là đắt tiền nhất, nhưng chắc chắn là một trong những nơi đất tiền nhất Yến Kinh.”
Nghe vậy, cháu trai Ngô Nhạc lo lắng nói: “Ông nói, hay là thôi đi, đổi nơi khác đi, nhà ở đây đắt tiền quá!”
“Đắt tiền mới tốt!" Người môi giới tiếp tục nói thêm vô: “Đắt tiền mới có thể thể hiện ra sự tôn quý của hai vị chứ!”
Thiên Cơ Tử có vẻ như là đồng ý, cười nói: “Tôi tính quẻ cả đời, chẳng lẽ không thể mua một căn biệt thự để hưởng thụ hay sao?”
“Ông nghĩ đúng lắm!" Người môi giới giơ ngón tay cái lên: “Ở đây một đêm mới xem như là sống đáng một đời.”
“Hơn nữa, những người sống ở đây đều có thân phận hiển hách, không giàu có thì cũng là quyền thế. Nếu có thể gia nhập hội của bọn họ thì còn lo gì ngày sau không kiếm được tiền?”
"Hơn nữa, kẻ càng có tiền là sẽ càng mê tín, ông cứ đoán bừa một quẻ cho bọn họ là được tám nghìn mười nghìn tệ rồi, kiếm tiền nhanh hơn bày quán đầu đường nhiều”
Dứt lời, người môi giới thấy Diệp Lâm đi ngang qua, giơ một ngón tay ra chỉ, nói: “Ông xem anh kia kìa, vừa nhìn là biết thân phận không bình thường rồi, nếu tính cho anh ta một quẻ.."
“Thì chắc chân là sẽ không lấy đồng nào rồi.” Diệp Lâm cười tiếp lời.
“Ây da, cậu Diệp, trùng hợp quá đi, lại gặp mặt rồi!” Thiên Cơ Tử miệng thì nói là trùng hợp, chứ mặt mày ông ta đều là vẻ không hề bất ngờ.
“Anh Diệp!" Ngô Nhạc thấy Diệp Lâm thì cũng giật mình: "Chẳng lẽ anh Diệp ở đây hả?"
Diệp Lâm gật đầu, chỉ về phía căn biệt thự giữa sườn núi: “Ở đó đó!"