“Ân phó quan? Sao cô lại tới đây? Chẳng lẽ là phối hợp với phủ Thuận Thiên chúng tôi tra án hả?” Hoa Quốc Đống dừng xe rồi xuống xe hỏi thấm.
Lúc nãy sau khi cán trúng mấy cái xác khô, Hoa Quốc Đống đã báo với phủ Thuận Thiên, bảo phủ Thuận Thiên phái người đến.
Kết quả là anh ta chạy vài vòng xung quanh, trời cũng sáng rồi, mà vẫn chưa thấy thị vệ phủ Thuận Thiên.
Lúc anh ta đang bực bội thì thấy Ân Hồng Trang.
“Hoa nha nội?” Ân Hồng Trang giật mình: “Án gì? Lại có án mạng hả?”
Mọi việc xảy ra trong đêm nay cực kì quỷ dị, Ân Hồng Trang cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng luôn rồi.
"Ông cụ mà cô cõng là ai vậy?” Hoa Quốc Đống nhìn thoáng qua ông cụ, giật mình hỏi: “Sao lại bị tra tấn thành dáng vẻ này vậy?”
“Đại Hạ ta coi trọng hiếu đạo. Kẻ nào dám làm việc cầm thú như vậy hả?”
Lúc này, ông cụ lên tiếng: “Cậu là con của thống đốc Hoa hả?”
“Đúng vậy! Ông cũng biết tôi hả?” Hoa Quốc Đống vỗ ngực đảm bảo: “Ông yên tâm, dù là ai hại ông thành như vậy thì phủ Thuận Thiên chúng tôi đều sẽ chống lưng cho ông!”
Ông cụ tức giận nói: “Là quốc sư hiện nay hại tôi!"
“Cái gì? Quốc sư hả?” Hoa Quốc Đống vội vàng nhìn xung quanh, vò đầu nói: “Hình như loại chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của phủ Thuận Thiên chúng tôi. Hay là cứ giao cho đội cận vệ Yến Kinh xử lý đi”
Chuyện liên quan đến quốc sư là chuyện lớn, Hoa Quốc Đống không dám nhận củ khoai lang bỏng tay này, nếu không khi về nhà sẽ bị cha mắng chết.
“Hoa công tử, xin cậu hãy dẫn tôi đi gặp cha cậu một lần đi” Lúc này, ông cụ lên tiếng nhờ giúp đỡ.
Dù trải qua khó khăn, nhưng ở trong lòng lão quốc sử, vẫn còn có vài người tính tình công chính có thể tin tưởng được.
Trong đó tất nhiên là có thống đốc phủ Thuận Thiên - Hoa Quân Dương.
Lão quốc sư nếu chỉ dựa vào mình là rất khó để lật lại bản án.
Nếu có thể nhận được sự tin tưởng và giúp đỡ của thống đốc Hoa thì ông ta sẽ có một đường sống.
“Hoa nha nội, chuyện có chút phức tạp, chờ khi nào rảnh tôi sẽ giải thích”
Ông cụ đã lên tiếng rồi, Ân Hồng Trang lập tức cống ông cụ lên xe.
“Mau lái xe đưa chúng tôi đi phủ Thuận Thiên. Đợi gặp được cha anh rồi hãy nói tiếp nữa”
Trong lời nhờ vả nhỏ nhẹ của Ân Hồng Trang, Hoa Quốc Đống bất đắc dĩ làm theo.
Anh ta thầm thở dài: Thật sự là không thế từ chối yêu cầu của người đẹp mà!
Hoa Quốc Đống liều một lần, đạp ga, chở hai người về phủ Thuận Thiên.
“Hoa công tử, tôi không biết nói thế nào để tỏ hết lòng biết ơn cậu nữa” Ông cụ cảm ơn liên tục.