Đêm đó, Diệp Lâm và đám người Hoa Quốc Đống chờ mãi cho đến khi ăn cơm xong cũng không thấy Bạch Nương Tử ra sân.
Mọi người ở hiện trường đều mất hứng mà về.
“Sư phụ, dạo này trong thành không yên ổn, xảy ra chuyện lạ liên tục, Kim Lũ Y cũng bị cách chức vì các án lạ. Để tôi đưa anh vẽ nhà”
Hoa Quốc Đống tự mình lái xe, định đưa Diệp Lâm về biệt thự.
Trên đường đi, xe qua lại thưa thớt, không còn cảnh tượng nườm nượp như xưa nữa.
Hơn nữa, thỉnh thoảng sẽ có xe tuần tra tới lui, đề phòng nghiêm ngặt.
“Haizz, không biết khi nào mới phá án xong, thật khiến người ta không yên lòng mà” Hoa Quốc Đống thở dài.
Trong thời gian qua, ngay cả phủ Thuận Thiên của bọn họ cũng tăng ca, bận rộn đến mức sắp điên luôn rồi.
Sau khi đưa sư phụ về nhà xong, anh ta còn phải quay lại tăng ca nữa.
Có điều, anh ta vừa đi được nửa đường, con đường phía trước đột nhiên đen nhánh, đèn đường hai bên đều hỏng rồi.
“Lạ thật, đèn đường hỏng hết rồi hả?” Hoa Quốc Đống cảm thấy khó hiểu, cho xe chạy chậm lại.
Xe vang lên tiếng lộp bộp, dường như là cán trúng thứ gì đó.
“Trời ạ!" Hoa Quốc Đống giật nảy mình: “Chẳng lẽ là cán trúng người rồi?”
Hoa Quốc Đống vội vàng dừng xe lại, đi xuống xe xem thử.
Kết quả, không xem thì không biết, xem rồi thì sợi tới mức nhảy dựng lên.
Dưới xe đúng là có một người.
Tới khi Hoa Quốc Đống nhìn kỹ lại thì lông tơ cả người đều dựng ngược lên, bởi vì không chỉ có một người, mà có tới vài người.
“Mẹ ơi! Rốt cuộc là tôi đâm trúng mấy người vậy?
Sao lúc nãy tôi không cảm giác gì được hết vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!