Thần Cảnh?
Quan chủ Lữ Đạo Hiên của Bạch Vân Quan là một vị tông sư Thần Cảnh?
Mọi người ở hiện trường thấy Lữ Đạo Hiên đứng cao trên trời, khống chế sấm sét, giống như là thần tiên hạ phàm, đều cực kì ngạc nhiên và chấn động.
Giờ phút này, dù mọi người có biết Thần Cảnh là một cảnh giới thế nào hay không, thì cũng đều cảm thấy chấn động từ tận đáy lòng.
Thậm chí đa số người thường đều không nhịn được mà muốn quỷ xuống dập đầu.
“Thần Cảnh? Lữ quan chủ là tông sư Thần Cảnh hả? Ơ, đợi đã, tông sư Thăn Cảnh là tông sư gì? Sao tôi chưa từng nghe nói vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà so với Hóa Cảnh, Thần Cảnh có một chữ thăn,, chắc chắn là phải mạnh hơn rồi, có lẽ là một sự tồn tại dùng thân thể phàm nhân để sánh vai với thần minh đi!”
“Hữ, ngay cả tông sư Thần Cảnh mà cũng không biết, đúng là kiến thức hạn hẹp! Nghe tôi nói đây, tông sư Thần Cảnh là tông sư lợi hại hơn cả tông sư Hóa Cảnh, hiểu chưa?”
So với người khác cái biết cái không, đám cổ võ giả ở đây đều biết rõ sức nặng của tông sư Thần Cảnh.
Tông sư Thần Cảnh và tông sư bình thường là hai khái niệm khác nhau như trời với đất
Nếu nói tông sư Hóa Cảnh vẫn còn thuộc về loại người thường, thì tông sư Thần Cảnh chính là một sự tồn tại gần bằng thần.
“Thật sự không ngờ... quan chủ Bạch Vân Quan đã bước vào Thăn Cảnh rồi!”
“Tôi còn tưởng rằng thực lực một nửa Thần Cảnh của tôi đã đủ để ngao du thiên hạ, không ngờ hôm nay lại may mắn thấy được Thần Cảnh thật sự. Đúng là núi cao có núi cao hơn, người giỏi có người giỏi hơn.”
“Bạch Vân Quan không hổ là tổ đình của Đạo gia, đúng là ngọa hổ tàng long!”
Đám người Hoa Quân Dương thấy Lữ Đạo Hiên một bước lên trời, dùng phong thái tông sư Thần Cảnh quan sát mọi người bên dưới thì lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Thần Cảnh... Ông ta là Thần Cảnh trong truyền thuyết đây mà!" Cuối cùng Hoa Quân Dương cũng hiểu vì sao quan chủ Bạch Vân Quan dám kiên quyết làm theo ý mình.
“Thảo nào chúng ta không phá vỡ được bức tường vô hình kia, hóa ra là vì kiệt tác của tông sư Thần Cảnh!" Hai người Hồ Phi và Đoạn Tử Du đều cực kì chấn động.
Ở trước mặt tông sư Thần Cảnh, đám chiến sĩ tình nhuệ mà bọn họ dẫn đến không là gì cả
Rốt cuộc thì Thần Cảnh không chỉ là một sự tồn tại vô địch thiên hạ, mà còn có thể qua lại tự nhiên giữa vạn quân, búng tay là diệt vạn quân
“Haizz... Diệp Lâm, anh tự cầu nhiều phúc đi..." Đoạn Tử Du bất đắc dĩ lắc đầu, lần này dẫn người đi cứu lại chẳng cứu được gì cả.
“Thần Cảnh.” Kim Lũ Y ngửa đầu nhìn ông cụ phía trên cao kia, chợt cảm thấy mình nhỏ bé và yếu ớt.
Đây mới là một sự tồn tại khiến người đời phải ngước lên nhìn. Kể cả mình là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh trẻ tuổi nhất thì cũng không phải là ngoại lệ.
“Xong rồi.. Long Vương đại nhân... có lẽ là chết chắc rồi.” Đám người Long Môn đều tuyệt vọng nghĩ thầm.
Cho dù Long Vương có lợi hại hơn nữa, và cho dù tông sư Hóa Cảnh cũng chết trong tay Long Vương, thì lúc phải đối mặt với một vị tông sư Thần Cảnh, trừ khi Diệp Lâm là thần tiên hạ phàm hàng thật giá thật, chứ nếu không thì làm gì còn đường sống nào khác nữa?