Trên sân khấu vẫn còn có hai người khác đang ngồi đó, cũng là trọng tài của cuộc thi này.
Để chứng minh sự công bằng, hai trọng tài còn lại đều không đến từ Bạch Vân Quan.
Một người đến từ Võ Đang, người kia đến từ Hoa Sơn.
Hai môn phái này đều là những môn phái trần tục, khác hẳn với võ cổ nhưng đều có riền tảng và sức mạnh vượt trội.
"Lữ quan chủ, tại sao lần này chủ trì đại hội ông lại nhượng bộ, để hai người trên sân tự quyết định sống chết của mình? Tôi tưởng rằng với lòng từ bi của mình, ông sẽ ưu ái chàng trai bình thường kia hơn chứ?
Lúc này, một ông già với mái tóc hoa râm và đôi mắt nhân hậu khẽ mỉm cười
Người này chính là Thiên Cực đạo trưởng đến từ Võ Đang.
"Ha ha.." Lữ Đạo Hiên bật cười, có phần chột dạ.
Ông ta không thể nói rằng mình đã nhận hối lộ từ nhà họ Ninh, một trong bảy gia tộc, phải không?
"Dù sao thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, tôi không thể bảo đảm sẽ không có thương vong.
“Ngoài ra, tôi cũng định dùng lời lẽ cay nghiệt để hù dọa tên nhóc đó, khiến cậu ta thấy khó mà rút lui."
"Ai mà ngờ rằng cậu ta không những không biết sợ mà còn nói năng ngạo mạn...”
Lúc này, Lữ Đạo Hiên cũng lắc đầu tiếc nuối, như thể mình đã cố gắng hết sức mà đối phương lại chủ động tìm cái chết vậy.
Sợ hai người tiếp tục đẳn đo về vấn đề này, Lữ Đạo Hiên lập tức chuyển chủ đề: "Hai vị đạo hữu, các ông nghĩ kết quả của cuộc chiến này sẽ như thế nào?"
Thiên Cực đạo trưởng cười nói: "Haha, Lữ quan chủ cứ nói đùa. Ông cũng vừa nói thực lực hai bên chênh lệch rất lớn còn gì, chẳng lẽ lại còn kết cục nào. khác hay sao?”
"À..."Lữ Đạo Hiên nghe vậy không nói nên lời.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng cảm thấy nghỉ ngờ, tự hỏi liệu có phải vị đạo trưởng Võ này đang muốn bảo vệ tên nhóc đó không?
Nếu đúng lúc mấu chốt mà Thiên Cực đạo trưởng của Võ Đang can thiệp vào thì sẽ thực sự khó khăn.
"Mặc dù thiếu niên kia đến từ thế tục, nhưng cũng không nên coi thường!"
Lúc này, Tàng Kiếm thượng nhân đến từ Hoa Sơn đột nhiên lên tiếng.
“Các vị nhìn xem, thanh kiếm trong tay tên nhóc đó không hề bình thường!"