Diệp Lâm vấy mực thành tranh lại dẫn tới từng đợt cảm thán và khen ngợi của mọi người.
“Trời ạ! Tôi chỉ mới uống một ngụm trà thôi mà bức tranh đã vẽ xong rồi? Đúng là vô cùng kỳ diệu!”
“Tuy rằng không có tô màu, nhưng mà bức tranh cũng trông có vẻ cực kì tự nhiên, phóng khoáng hào hùng! Bức tranh bao nhiêu tiền thế? Lát nữa tôi mua! Vừa lúc tôi dọn sang nhà mới, trong phòng khách còn thiếu một bức tranh!”
“Diệp tiên sinh thế mà lại tinh thông cầm kỳ thư họa! Đúng là nhân tài mà!”
“Haizz, tuy rằng cậu Nghiêm cũng rất ưu tú, nhưng so với Diệp tiên sinh thì còn kém một chút! Đúng là đã sinh Nghiêm còn sinh Diệp làm gì nữa!”
Ngay cả Nghiêm Kỳ Học cũng rất giật mình bởi bức tranh của Diệp Lâm.
Khoảnh khắc búng tay, vấy mực thành tranh, phóng khoáng hào hùng!
Rốt cuộc thì đây là quái tài ở đâu ra vậy?
Tinh thông các lĩnh vực không liên quan với nhau như là cằm kỳ thư họa, mơ hồ có phong thái bậc thầy!
Đừng nói cháu trai mình không phải là đối
thủ, chỉ sợ hai ông cháu bọn họ hợp tác với nhau thì cũng vẫn không bằng.
Lúc này, Nghiêm Bất Khí tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình vẽ tranh của Diệp Lâm, giật mình tới mức làm rơi bút lông trong tay, thậm chí không còn sức lực khom người xuống nhặt.
Dường như là cả thân thể và linh hồn đều bị rút cạn, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu.
Huống chi, chuyện đã đến nước này rồi, cũng không cần phải nhặt bút nữa.
Dù là thư pháp hay là vẽ tranh thì đối phương đều giỏi hơn mình, dù có cưỡi ngựa cũng không chạy theo kịp.
Nghiêm Bất Khí có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình thua hết cả bốn phần cầm kỳ thư họa.
Lúc nãy, trước khi so tài, Nghiêm Bất Khí kiêu ngạo và khinh thường Diệp Lâm bao nhiêu, thì hiện giờ Nghiêm Bất Khí có bấy nhiêu chật vật và thất bại.
“Ha ha! Họ Nghiêm kia, anh có phục chưa hả?” Hoàng Tiềm không nhịn được cười thành tiếng: “Tên tuổi tài tử của anh đúng là chỉ có tiếng thôi! Anh còn lâu mới là đổi thủ của Long Vương chúng tôi!”
“Anh Nghiêm, anh tự xưng là người đọc sách, coi thường sư phụ tôi, kết quả là khi so tài,
so cái nào cũng không bằng sư phụ tôi!”
Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng cười trêu ghẹo: “Lúc nãy tôi bảo anh xin lỗi, anh còn không phục. Vậy bây giờ anh có phục chưa?”
“Đúng vậy, kẻ thua cuộc, mau xin lỗi đi!” Hoàng Tiềm vội vàng thúc giục: “Tài tử hàng đầu là anh ngay cả xách giày cho sư phụ tôi cũng không xứng!”
Nghe hai người họ châm chọc mỉa mai, rồi thấy mọi người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt hài hước hoặc thương hại…
Nghiêm Bất Khí lớn từng tuổi này, có khi nào chịu nhục nhã và cú sốc như thế đâu.
Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua tác phẩm thư pháp còn chưa hoàn thành của mình, đột nhiên nảy sinh cảm giác vô lực.
Một chút tự tôn còn sót lại khiến anh ta đứng ngồi không yên, vừa không thế đổi mặt với Diệp Lâm, vừa không mặt mũi nhìn ông nội.
“Sao tôi có thế thua bởi một kẻ tầm thường như anh được? Tôi chính là cử nhân! Là tài tử hàng đầu Phụng Thiên!”
“Tôi không phục… Chúng ta tiếp tục so…”
Nghiêm Bất Khí cực kì giận dữ, chợt thấy trong miệng hơi mặn, vừa mở miệng ra thì…
Phụt!