"Sư phụ, cẩn thận!"
"Long Vương, nhanh trốn đi!"
Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm trở nên rất lo lắng khi thấy Diệp Lâm không hề tránh đi.
"Haha... Đã từ bỏ việc phản kháng rồi à?"
Đoan Mộc Kỳ nhìn thấy cảnh này, cho rằng Diệp Lâm đã cam chịu số mệnh, nên không khỏi bật cười đắc ý.
"Vậy tôi sẽ cậu được toại nguyện!"
Cảm giác được hơi lạnh ở phía trước, cuối cùng Diệp Lâm cũng chậm rãi đứng dậy.
"Chỉ là Hàn Băng Chưởng mà thôi, có gì đáng sợ cơ chứ?"
“Lửa có thể làm tan băng... Vậy hãy để tôi cho ông xem Hỏa Long Quyền của tôi!”
Vừa nói, Diệp Lâm tạo tư thế, một luồng nhiệt nóng khủng khiếp dường như bao trùm khắp cơ thể anh.
Ngay sau đó, Diệp Lâm nói với Hoàng Tiềm: "Anh có biết bí mật cao nhất của Long Quyền là gì không?”
"Long Quyền Cửu Thức?" Nghe vậy, Hoàng Tiềm hơi giật mình, cảm thấy khó hiểu.
Dù trong mỗi người trong số họ chỉ học được một chiêu mà thôi.
Người không học được hết chín chiêu thức như anh ta, đương nhiên không hiểu được bí mật cao nhất của Long Quyền.
"Vậy anh nên nhìn cho rõ!" Diệp Lâm nghiêm túc nói: "Đây mới là long quyền chân chính!"
Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã đấm ra, đối đầu trực diện với Hàn Băng Chưởng của đối phương.
"Haha... Hay lắm!" Nhìn thấy điều này, Đoan Mộc Kỳ vui vẻ cười lớn.
Ông ta không sợ đối đầu trực diện với bất kỳ ai, chỉ sợ đối phương sẽ trốn tránh, không chịu chiến đấu.
Giờ đây, ông ta lại nhìn thấy Diệp Lâm dám dùng nắm đấm phòng thủ, đối đầu trực tiếp với mình.
Với băng chưởng của ông ta, tiếp theo đây, Diệp Lâm sẽ chết cóng ngay tại chỗ!
"Long Viêm!"
Cú đấm của Diệp Lâm giống như một con rồng khổng lồ, há miệng phun ra ngọn lửa vô tận, thiêu rụi mọi thứ.
Khoảnh khắc nắm đấm và lòng bàn tay chạm vào nhau. Nắm đấm của Diệp Lâm không những không bị đông cứng.
Ngược lại, lòng bàn tay của Đoan Mộc Kỳ lại có cảm giác như được đặt trong một chiếc chảo rán, khắp người đều có những cảm giác nhức nhối và nóng rát.