Tuy rằng đã không còn đường xoay chuyển, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn không chịu cúi đầu.
Cho dù Diệp Lâm có thể đoạt lại nhà họ Diệp thì sao chứ? Chẳng lẽ nó còn có thể giết hai mẹ con bọn họ ngay tại chỗ nữa hả? Hơn nữa, mình tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Hứa.
Mà nhà họ Hứa cũng nằm trong mười đại gia tộc ở Yến Kinh, địa vị và thực lực cao hơn cả nhà họ Diệp.
Mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.
“Trạch Nhi, chúng ta đi thôi!” Hứa Như Vân gọi con trai.
Nếu nơi đây không chứa nổi mẹ con bọn họ, thì bà ta đi về nhà mẹ đẻ vậy. “Đứng lại!”
Diệp Lâm ra tiếng gọi Hứa Như Vân.
“Bà muốn đi thì đi hả?”
“Đâu có dễ dàng như vậy?”
Hứa Như Vân vừa quay người định đi, thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lâm, bước chân chợt khựng lại.
“Sao hả? Mày muốn sao nữa?” Hứa Như Vân quay người lại, dáng vẻ mày có thể làm gì được tao. “Phong Nhi! Bỏ đi!” Diệp Nguyên Cát đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Rốt cuộc thì một người là con trai của mình, còn một người là vợ mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông ta hi vọng hai bên có thể bắt tay làm hòa.
“Hừi” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.
“Nếu muốn đi thì hãy nói cho rõ ràng về việc bà đã làm sao để dựng vụ tai nạn xe cộ hãm hại tôi vào năm năm trước.”
“Nếu bà không nói thật thì đừng mong ra khỏi đây!” Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều xôn xao lên.
Vụ tai nạn xe cộ năm năm trước?
Chẳng lẽ bên trong còn có bí mật gì nữa sao?
Đa số khách khứa ở hiện trường đều có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp. Vậy nên không ai xa lạ gì về sự kiện năm năm trước.
Đương nhiên, những gì mà mọi người hiểu biết đều đến từ truyền thông.
Hôm nay nghe người trong cuộc nhắc đến, dường như còn có điều gì khác nữa.
Lúc này, cái lòng hóng chuyện của mọi người đều bị khơi dậy, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ.
“Hãm hại mày cái gì?”
Hứa Như Vân giả vờ không biết gì cả, cố chấp mà nói: “Mày lái xe đâm chết người còn đi trách tao nữa hả?”