Sau khi nghe được câu trả lời của Diệp Lâm.
Phản ứng đầu tiên của Hoa Quốc Đống là đối phương đang nói đùa. “Anh hùng!"
“Chuyện này không thể đùa được đâu!”
"Đây là một võ cổ giả đấy!"
Hoa Quốc Đống hạ giọng, không dám nói lớn.
"Thì sao chứ?" Diệp Lâm thản nhiên nói: "Không phải chỉ là giết chết một võ cổ giả thôi sao? Có gì đáng ngạc nhiên đâu?"
Nhìn thấy Diệp Lâm không có vẻ như đang nói đùa, Hoa Quốc Đống căng thẳng nuốt nước miếng.
"Anh hùng..."
"Anh... Thật sự đã giết người này?"
Diệp Lâm bật cười: "Thì sao?"
"Anh cũng biết, người chết là một võ cổ giả đấy."
"Ngoài tôi ra, anh nghĩ còn ai ở đây có thể giết được anh ta nào?" Nghe vậy, Hoa Quốc Đống giật mình, thầm nghĩ cũng phải.
Đây là một võ cổ giả.
Người bình thường dù muốn giết cũng không có năng lực.
“Anh hùng... Anh đúng là..."
Sắc mặt Hoa Quốc Đống còn khó coi hơn là khóc.
Anh ta thực sự không biết nên mừng hay nên lo cho Diệp Lâm nữa.
Suy cho cùng, việc có thể giết chết một võ cổ giả cũng chứng tỏ sức mạnh khó lường và đáng sợ của Diệp Lâm.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể gánh chịu hậu quả khi giết một võ cổ giải
"Võ cổ không thể bị xúc phạm đâu!" Hoa Quốc Đống gặp khó khăn nói ra quy tắc bất thành văn kia.
"Ngay cả phủ Thuận Thiên của chúng tôi cũng phải nể các võ cổ giả ba phần."
“Anh hùng, chuyện anh làm lần này thực sự..." Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài.
"Việc tôi làm tôi tự chịu trách nhiệm, sẽ không liên lụy đến người khác, anh sợ cái gì?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!