Khổng đại nhân quả nhiên là giữ chữ tín, nói được làm được!
“Haiz, đáng tiếc chỉ có cổ phiếu nhà họ Bạch mua là bị thu hồi.” Diệp Nguyên Cát có hơi tiếc nuối nói: “Nếu như toàn bộ cổ phiếu của năm công ty kia cũng bị hủy bỏ thì sẽ tốt hơn.”
Nghe thấy con trai tham lam như vậy, ông Diệp nhanh chóng khiển trách: “Con đừng được voi đòi tiên!”
"Năm phần trăm này đã đủ để cứu nhà họ Diệp của chúng ta rồi. Ít nhất chúng ta vẫn là cổ đông lớn nhất! Năm nhà kia gộp lại cũng không thể lật đổ chúng ta được!"
“Hơn nữa, cũng phải cảm ơn bọn họ đã điên cưồng mua cổ phiếu của chúng ta. Lần thị trường mở cửa tiếp theo, cổ phiếu của tập đoàn Diệp Thị chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt!”
Nói tóm lại, có được thì phải có mất.
Ông Diệp cũng rất cởi mở về vấn đề này, đồng thời dạy các con mình không nên quá tham lam, đó là điều cấm ky trong kinh doanh.
"Cha, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà.
Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhà họ Diệp dựng lại tinh thần, cả gia đình cùng nhau đoàn kết, sẵn sàng cho một trận đánh lớn.
“Đương nhiên là phải ổn định lòng người rồi!” ông Diệp đứng lên nói: “Bên ngoài vẫn cho rằng nhà họ Diệp chúng ta sắp diệt vong rồi.”
"Nguyên Cát, con đi chuẩn bị đi. Tối mai tổ chức một bữa tiệc long trọng, mời các ông chủ ở Yến Kinh tới."
"Chúng ta phải cho thế giới bên ngoài thấy và gửi một tín hiệu rõ ràng, rằng nhà họ Diệp không những không bị diệt vong mà còn trở lại mạnh mẽ hơn."
Cùng lúc đó.
Diệp Lâm cũng đã đi theo các nhân viên đến Bộ Tài chính.
“Các cậu đem viên thuốc này đến bệnh viện kiểm tra xem có phải là thuốc thật hay không.”
Người đứng đầu giao đan dược cho một nhân viên chạy việc đem đến bệnh viện.
"À, đúng rồi, đan dược của cậu tên là gì và tác dụng của nó là gì?"
Diệp Lâm nói: "Tục Mệnh Đan!" “Nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ!”
Những lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Các nhân viên hành chính dường như đã quen nên chỉ đứng yên giống như đang xem một kẻ khoác lác.
"Được rồi, cứ gọi như vậy đi, hy vọng các bác sĩ cũng nghĩ như vậy."
Sau khi sắp xếp đan dược xong, nhân viên hành chính đưa Diệp Lâm đến phòng thẩm vấn.
Nói là phòng thẩm vấn nhưng thực chất chỉ là một phòng tiếp khách yên tĩnh mà thôi.
Anh ta nói rằng lát nữa sẽ có người đến đây để ghi chép.
"Chờ một chút."
Diệp Lâm nói: "Tôi muốn gặp Khổng đại nhân."
"Hả?" Nhân viên hành chính giật mình, sau đó cười khẩy: "Có rất nhiều người muốn gặp Khổng đại nhân, đến bọn tôi còn khó gặp được, chẳng lẽ cậu định kêu oan sao?"
“Tôi khuyên cậu nên hợp tác điều tra, thành thật khai báo, đừng có ý nghĩ không an phận.”
Không phải nhân viên hành chính cố tình làm khó mà anh ta chỉ đang nói sự thật mà thôi.