“Anh ơi, sao rồi, thằng nhãi kia có quỳ xuống đất xin tha không?"
“Cho em đá vài chân để xả giận với!"
Lúc này, Dương Thiến còn chưa biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, chen người đi vào, muốn đá vài chân xả giận.
Kết quả, sau khi thấy hai anh em nhà họ Tì, cô ta sợ ngây người.
“Anh ơi... có chuyện gì vậy?”
“Chẳng lẽ hai người kia... cũng bị thằng nhãi đó đánh thắng?”
Nếu không thì sao lại lộ ra vẻ mặt hèn mọn như thế?
ho dù là đối mặt với nhà họ Dương thì đám cổ võ giả kiêu ngạo cũng sẽ không khiêm tốn.
Giờ này phút này, hai anh em nhà họ Trì không giống như là cổ võ giả, mà giống như là bọn người hầu nịnh nọt.
Nghe vậy, Dương Đông run rẩy cả người, tình huống hiện giờ chắc là không ổn hơn cả trong tưởng tượng của em gái Dương Thiến.
Đối phương còn chưa ra tay nữa là hai tên cổ võ giả kia quỳ rồi!
Thảo nào vừa rồi thằng nhãi kia nói ra mấy lời khó hiểu như vậy.
Hai tên cổ võ giả kia phản chiến thật sự!
Dương Đông mở to mắt ra nhìn, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ.
“Anh ơi, rốt cuộc chuyện là sao vậy?” Dương Thiến tiếp tục hỏi.
“Chạy đi..” Bản năng muốn sống vượt qua sợ hãi, Dương Đông quay người kéo Dương Thiến bỏ chạy.
Cổ võ giả mà bọn họ dựa vào đã làm phản, lúc này không chạy, chẳng lẽ là chờ bị đánh chết hay sao?
“Chặn bọn họ lại! Diệp Lâm ra lệnh.
Hai anh em nhà họ Trì lập tức lướt nhanh như quỷ mị, xuất hiện trước mặt hai anh em nhà họ Dương.
Thấy vậy, Dương Đông rất là sợ hãi.
Lúc nấy ở trong xe, hai người vỗ ngực đảm bảo với mình, bây giờ lại đầy mặt sát khí đối với mình.
“Trì Tương Thiên, tôi đối xử không tệ với hai anh em các anh mà?” Dương Đông nhấn mạnh.
“Hai người điên rồi hả? Dám ra tay với chúng tôi?” Tuy rằng Dương Thiến không hiếu ra sao, nhưng mà không ảnh hưởng đến việc cô ta nối giận quát to.
Cô ta thầm nghĩ hai tên cổ võ giả này uống nhầm thuốc hay là bị tai nạn xe đâm hỏng đầu óc rồi?
Vậy nên mới không phân rõ bạn bè hay là kẻ địch.
Hai anh em nhà họ Trì không chút do dự kéo hai anh em nhà họ Dương quay lại cho Diệp Lâm xử lý.
“Đại ca, tôi sai rồi, cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi...”
Dương Đông biết không thể chơi cứng, chỉ có thể chủ động nhận thua: “Nể mặt ông nội tôi cho chúng tôi thêm một cơ hội, tha cho chúng tôi đi..”
“Hừ!" Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng: “Mặt mũi của ông nội anh chỉ có thể dùng một lần thôi. Lần này dù tổ tiên anh bò ra khỏi mặt đất cũng không thể nào cứu anh được!"
Nghe vậy, mọi người xung quanh lập tức ồ lên.
'Thầm nghĩ thằng nhãi này mạnh miệng quá đi, ngay cả mặt mũi của Bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao cũng chỉ có thể dùng một lần?
Chúng tôi không tin anh dám làm gì cháu trai cháu gái bộ trưởng quốc gia!
“Lần này tôi chịu tội!” Dương Đông phát hiện tình huống không ổn, đổi cách nói khác: “Tôi để mặc cho. anh xử lý, xin anh hãy thả em gái tôi, con bé là con gái, trẻ người non dạ”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!