“Tôi nghĩ ông mới là người nên cút mới đúng chứ?”
Tân Thế Vỹ thờ ơ nói, không hề khách sáo.
“Cậu nói cái gì?”
Lý Bân khó tin nhìn Tân Thế Vỹ, tưởng rằng mình nghe nhầm: “Nhóc con, cậu mất trí rồi hả? Tôi chính là trưởng phòng nhân sự của Giải trí Ngân Hà, cậu bảo tôi cút hả? Cậu có biết cho dù là tổng giám đốc công ty cũng không thể tùy tiện đuổi tôi không?”
Dương Thủy Phương nhìn vào mắt Tần Thế Vỹ tỏ vẻ đồng tình. Khả năng quan sát tốt như vậy chắc chắn bản lĩnh không tầm thường, nếu có thể ở lại công ty, cho dù anh ở phòng ban nào, sau này chắc chắn cũng sẽ phát triển... Đáng tiếc còn chưa vào công ty đã bị người ta chơi xấu rồi.
“Thật hả? Ngay cả tổng giám đốc của các ông cũng không dám tùy tiện sa thải ông à? Được thôi, vậy bây giờ tôi gọi điện bảo tổng giám đốc của các ông tới đây, đối mặt hỏi thẳng ông ta nhé”.
Nói xong, Tân Thế Vỹ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại. Sáng nay, lúc Chu Hưng Văn nhờ anh ký tên, anh ta đã gửi cho anh số điện thoại của tổng giám đốc Giải trí Ngân Hà.
“Alo, chào cậu Tần!”
Một lúc sau, cuộc g lầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất cung kính, hiển nhiên đối phương đã lưu số điện thoại của Tần Thế Vỹ.
lược kết nối,
“Chào sếp Tống, tôi đang ở phòng phỏng vấn của công ty, bây giờ ông có thể tới đây một chuyến không?”
Tân Thế Vỹ bình tĩnh nói.
“Cậu đang ở phòng phỏng vấn à? Vâng, tôi tới ngay
đây”. Đối phương nói xong thì cúp máy luôn.
“Chậc chậc, được đấy, kỹ năng diễn xuất này không có gì phải bàn hết. Có điều, tôi lại muốn xem thử cậu có thể diễn hết vở kịch này như thế nào. Còn yêu cầu sếp. Tống tới đây tìm cậu nữa hả? Cậu coi ông chủ công ty chúng tôi là gì?”
Lý Bân nhìn Tân Thế Vỹ như đang nhìn thằng hề. Ngay cả Dương Thủy Phương cũng nhìn Tân Thế Vỹ với vẻ thất vọng. Tần Thế Vỹ không để ý tới Lý Bân, anh cầm điện thoại lên lướt mạng xã hội.
“Cộp, cộp...”
Chưa đây một phút sau, ngoài phòng phỏng vấn truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Nghe tiếng bước chân này, rõ ràng đối phương đang chạy tới đây. Ngay. sau đó, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Vào đi!"
Lý Bân thản nhiên nói, nhưng không có ai mở cửa ra. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Cậu Tần, xin hỏi tôi có thể vào không?”
"Vào đi!" Tân Thế Vỹ nói.
Nghe thấy câu trả lời này, đối phương mới mở cửa phòng phỏng vấn và bước vào.
“Soạt".
Khi nhìn thấy người bước vào, Lý Bân và Dương Thủy Phương lập tức đứng lên với vẻ mặt kinh ngạc.
“Chào sếp Tống!” “Sếp Tống, sao ông lại tới đây vậy ạ?”
Cả hai người đều cảm thấy khó tin, đồng thời vô thức quay sang nhìn Tần Thế Vỹ, trái tim bắt đầu đập kịch liệt. Chẳng lẽ sếp Tống thật sự bị người tên Tân Thế Vỹ này gọi tới chỉ bằng một cuộc gọi thôi sao? Hơn nữa, hình như là chạy vội tới thì phải? Điều khó tin nhất chính là... sau khi tổng giám đốc tới còn gõ cửa, nghe thấy Lý Bân trả lời cũng không mở cửa ra mà đến khi Tân Thế Vỹ trở mới mới mở cửa!
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
“Cậu Tân, sao cậu lại tới phòng phỏng vấn thế này? Cậu tìm tôi tới đây là đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Tống Hoa là một người đàn ông trung niên khoảng
bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest chỉnh †ề, toát ra vẻ điềm Tĩnh và tinh tế. Nhưng lúc này, ông ấy đang khá lo lắng.
Lý Bân và Dương Thủy Phương ở bên cạnh vô cùng kinh hãi. Sếp Tống lại cung kính với Tân Thế Vỹ vậy sao? Đối phương có lai lịch thế nào?
“Chào sếp Tống, bởi vì một số nguyên nhân nên hôm nay tôi tới đây để tiến hành phỏng vấn. Vừa nấy trưởng phòng Lý đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi trả lời được câu hỏi của ông ta thì có thể tùy ý đi vào bất kỳ bộ phận nào. của công ty, nhưng cuối cùng ông ta lại lật lọng và chỉ có phép tôi đến bộ phận bảo vệ. Ông ta còn nói, nếu tôi không vào bộ phận bảo vệ thì cút khỏi công ty”.
Tần Thế Vỹ điện thoại xuống, đứng dậy, cười tủm †ỉm nói: “Tôi thấy, trưởng phòng Lý thân là trưởng phòng nhân sự đã vi phạm nghiêm trọng nội quy công ty, lạm dụng quyền lực và ức hiếp người khác, không thích hợp ở lại công ty, sếp Tống nghĩ thế nào?”
“Tôi hiểu rồi ạI”
Mồ hôi hột chảy dài trên trán Tống Hoa, ông ấy nhìn sang Lý Bân, nói: “Trưởng phòng Lý, lát nữa ông có thể đi thẳng tới Phòng Tài chính để kết toán lương. Ông yên †âm, công ty chủ động sa thải ông thì chắc chắn sẽ cho. ông một số tiền bồi thường nhất định”.
"Âm!"
Mặc dù Tống Hoa nói là sẽ bồi thường, nhưng Lý Bân vẫn cảm thấy như sét đánh ngang tai, cơ thể đứng không vững. Bồi thường? Tí tẹo tiền bồi thường như vậy sao có thể so với các đãi ngộ và thù lao hào phóng của công ty? Hơn nữa, ông ta làm việc trong công ty mấy năm nay đã lạm dụng chức quyền trong tay và kiếm thêm được bao nhiêu tiền đấy!
Nếu thực sự bị sa thải, ông ta sẽ khóc chết mất.
“Tại sao vậy, sếp Tống? Tại sao ông lại sa thải tôi chỉ vì một câu nói của cậu ta chứ? Cho dù cậu ta là bạn của ông thì ông cũng không thể làm như vậy được?”
Lý Bân không cam lòng nói.
“Tại sao à? Tại vì kể từ ngày hôm nay, cậu Tần đây. chính là cổ đông lớn nhất của Giải trí Ngân Hà chúng ta và cũng chính là chủ tịch của công ty. Đừng nói là sa thải ông, cho dù cậu Tân muốn sa thải tôi thì cũng chỉ cần một câu nói của cậu ấy thôi”.
Tống Hoa thờ ơ nói. “Cổ, cổ đông lớn nhất? Chủ tịch hả?”
Lý Bân há hốc mồm, nhìn Tần Thế Vỹ như thể nhìn thấy quỷ: “Sao có thể chứ?”
Một thanh niên ăn mặc giản dị, khí chất bình thường, nhìn chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi là chủ tịch của công †y họ ư? Công ty Giải trí Ngân Hà dù không phải là công ty lớn nhưng giá trị thị thường của nó cũng hơn cả trăm triệu tệ.
“Mới sáng nay, chủ tịch Chu đã đích thân gọi điện cho tôi nói rằng ông ấy đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của Ngân Hà cho cậu Tần”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!