Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Vương Bảo Nhi rảo bước tiến về căn phòng được sắp xếp cho Tử Phong ở, đã bốn ngày trôi qua rồi, ngày hôm nay chính là ngày cuộc tỉthí giữa ba gia tộc bắt đầu, mặc dù mấy hôm trước hắn đã dặn không được quấy rầy, nhưng nàng bất chấp, gì thì gì, cứ phải lôi đượcngài ấy ra khỏi phòng đã.

Gõ cửa phòng Tử Phong vài ba lần, thậm chí đã cất tiếng gọi nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, Vương Bảo Nhi liền sốt ruột đẩy cửa phòng ra. Một mùi máu tanh nồng đậm xông thẳng vào mũi khiến nàng thiếu chút nữa thì hắt xì, trong phòng đóng cửa sổ, cũng không thắp đen khiến xung quanh có chút mờ mịt. Khẽ phất tay một cái, một luồng kình lực nho nhỏ từ tay nàng phát ra, mở cửa sổ của căn phòng ra.

Mặc dù theo lí mà nói, tu vi đạt tới Tướng cấp mới có thể linh lực ngoại phóng, tác động tới không gian xung quanh, nhưng đó chỉ làtrong phương diện chiến đấu mà thôi, võ giả Sư cấp hay thậm chí là Sĩ cấp cũng đều có thể làm được, chỉ là lực lượng phát ra quá nhỏbé, nên cũng không làm được gì nhiều. Tuy lực lượng Vương Bảo Nhi tạo ra cũng chỉ cỡ một cơn gió thổi bình thường, nhưng chừng đócũng đủ để mở cánh cửa sổ đang khép hờ ra.

“Két!”

Cánh cửa sổ kêu lên một tiếng rồi từ từ mở ra, những tia nắng buối sáng chen nhau lao vào, chiếu sáng cả căn phòng lên. Thứ đầu tiên Vương Bảo Nhi nhìn thấy là máu, rất nhiều máu, trên tường, trên bàn ghế, trên giường, trên đồ đạc, dưới sàn nhà cũng bê bết những máu là máu, nếu như nàng không phải là người đã từng trải qua sóng gió, thì cảnh tượng trước mắt đủ để hù chết một nữ tử mới 17 tuổi non nớt như nàng rồi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Vương Bảo Nhi lẩm bẩm, liền đi vòng quanh căn phòng, thực ra nàng chỉ đoán đây là máu, bởi vì có mùi máutanh rõ ràng thôi, chứ cái thứ dịch thể màu đen này, nhìn không giống máu cho lắm. Có những chỗ máu đã khô, đóng lại thành vảy, cónhững chỗ máu vẫn còn lỏng, hiển nhiên là rơi xuống chưa lâu. Nàng càng nghi hoặc hơn nữa, Tử Phong tiền bối đâu rồi, bốn ngày vừarồi đã xảy ra chuyện gì?

Cơ mà rất nhanh nàng đã có được câu trà lời, chỉ thấy đằng sau cái bàn uống nước, dưới chân giường, một thân ảnh đang nằm sấp trên mặt đất, quần áo tả tơi, toàn thân đầy những vết nứt vẫn còn đang rỉ ra máu tươi.

Nhìn mái tóc bạc trắng đặc trưng, Vương Bảo Nhi ngay lập tức nhận ra thân ảnh này, vội vàng hốt hoảng cúi xuống, miệng nói: “Tiền bối, tiền bối, Tử Phong tiền bối!!”. Giơ tay ra chạm vào Tử Phong, nàng không cảm thấy bất kì mạch đập hay gì cả, thậm chí đến một chút khí tức cũng không có, giống như là một xác chết vậy.

Còn chưa kịp hiểu chuyện quái quỷ gì vừa mới xảy ra, Vương Bảo Nhi đã thấy thân thể trước mắt mình chợt cử động, một tiếng hít sâuvang lên, những vết nứt rướm máu trên cơ thể Tử Phong trong nháy mắt khép lại, sau đó lành lặn như chưa có gì xảy ra, nếu không phảilà những vết máu vẫn còn đó thì chẳng ai tin được rằng ở đó vừa có một vết thương cả.

Từ người Tử Phong chợt bùng lên một luồng khí thế, chấn đến Vương Bảo Nhi lùi lại phía sau mấy bước, nhưng chỉ một thoáng, sau đó khí tức đó lại thu liễm vào, hắn lại trở về trạng thái không chút khí tức như trước kia.

Tử Phong chống tay xuống đất, chậm rãi ngồi dậy, từng khớp xương trên người hắn phát ra tiếng lạch cạch theo chuyển động của hắn, miệng lẩm bẩm: “Tưởng chết rồi chứ, mẹ nó mạo hiểm thật, biết thế không nốc hết cả đống vào mồm cùng một lúc, ta đã quá nóng vội rồi.”

Vặn người một cái, hắn lúc này mới nhận ra là đang có người lạ trong phòng.

“Ồ là cô à, sao cô lại ở đây, ta đã dặn là không được làm phiền rồi mà.”

Nhìn Tử Phong trước mặt điềm nhiên như không đứng dậy uốn éo cơ thể, phát ra những tiếng răng rắc nghe đến rùng cả mình, VươngBảo Nhi lắp bắp: “Ngài….ngài……làm sao vậy? Chuyện gì vừa mới xảy ra, đống máu này là từ đâu tới, nó có phải là máu hay không? Là ailàm ngài bị thương?.....”

“Bình tĩnh bình tĩnh, chỉ là ta đang tu luyện thôi, đừng để ý, giờ thì cảm phiền có thể chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm hay không, cô thấy đó, cả người ta đang trong tình trạng như thế này rồi.” Tử Phong thờ ơ nói.

Tu luyện kiểu quái gì mà như là tẩu hỏa nhập ma thế, nghĩ như vậy thôi, chứ Vương Bảo Nhi không dám nói, phải biết trước mặt nàng là một cường giả ngang hàng với gia gia của nàng a, nàng có thể đùa với Vương Tề Thiên nhưng với Tử Phong thì đó lại là một chuyện khác. Vội vàng sai người đi chuẩn bị nước tắm cho Tử Phong, Vương Bảo Nhi thậm chí còn chờ ở bên ngoài phòng tắm, đợi hắn tắm xong.

Thả người vào trong bốn tắm, Tử Phong không khỏi thở ra một ngụm trọc khí, cảm giác nước nóng gột rửa đi máu dính trên cơ thể thật là sảng khoái. Giờ nghĩ lại, hắn vẫn thấy sợ, thảo nào Hồ Phi Nguyệt ngày trước đoạt lấy hai phần ba tinh huyết không cho hắn phục dụng. Cái thứ đồ chơi này, chỉ vài giọt cũng không sao, nhưng với mỗi giọt tăng thêm, tính cuồng bạo của nó khi vào cơ thể liền tăng theo cấp số nhân, không phải một cộng một bằng hai đơn giản như vậy. Bốn ngày vừa rồi hắn tuyên bố muốn bế quan tu luyện, thực chất chỉ là muốn luyện hóa tinh huyết, ngày đầu tiên hắn giữ lại nửa bình tinh huyết, đem chỗ còn lại luyện hóa, mặc dù thụ chút đau đớn nhưng vẫn chấp nhận được.

Cơ mà sau đó, hưởng thụ việc điểm kinh nghiệm tăng lên vù vù trước mắt, Tử Phong điên cuồng đem nửa bình tinh huyết còn lại, uống cạn không còn một giọt. Tử Phong không khỏi cười khổ, cái tinh huyết Kim Lân Mãng này, dược lực quá cuồng bạo, hại hắn ba ngày liền đau đớn thấu tận tim can, cơ thể dưới áp lực cực đại không ngừng nứt vỡ, máu tươi bắn tung tóe khắp phòng, đến tận lúc vừa rồi mới thất thất bát bát luyện hóa xong dược lực, miễn cưỡng khép lại toàn bộ vết thương.

Nhưng mà hắn cũng không phải chịu đau đớn vô ích, võ đạo càng lên cao càng khó đột phá, đương nhiên trong trường hợp Tử Phong tu luyện theo hệ thống cũng không ngoại lệ, càng lên level cao, lượng kinh nghiệm hắn cần để lên level càng nhiều, với một phần ba chỗ tinh huyết trước kia đủ để hắn từ level 11 đề thăng một mạch tới tận level 12, thiếu chút nữa lên level 13, nhưng với hai phần ba chỗ tinh huyết còn lại này, chỉ đủ để hắn từ level 15 lên level 16, tốc độ lên level quá chậm mà.

-Tên: Tử Phong

Chủng tộc : Thuần Huyết Thiên Ma (đã thức tỉnh)

Sát thủ level 16

Nhanh nhẹn: 40185

Thể lực: 34566 (+17283)

Lực lượng: 39604 (+19802)

Tinh thần: 20277

Linh lực: 13841

Nếu để người khác nghe thấy Tử Phong than phiền lên cấp quá chậm, bọn họ không liều mạng với hắn mới là lạ, hắn chỉ trong bốn ngày, từ level 15 lên 16, tức tương đương Tướng cấp nhất phẩm lên Tướng cấp tam phẩm, đột phá hai tiểu cảnh giới liền một lúc, so với thời gian có lẽ phải đến vài ba năm của người bình thường, đó là nếu người bình thường đó thuộc dạng thiên tài, hắn có tư cách để kêu chậm ư?

“Hình như tiểu nha đầu kia có ý với chàng thì phải.” tiếng của Hồ Phi Nguyệt chợt vang lên bên tai hắn.

“Ý nàng là sao?”

“Cô ta đang đứng chờ chàng ở ngoài cửa kìa, đừng nói là chàng không có nhận ra nhé.”

“Đừng nghĩ bậy, chắc hẳn là đến thông báo cho ta về cuộc tỉ thí thôi, nàng quên rồi ư, đã bốn ngày trôi qua rồi, hôm nay vừa vặn đến lúc cuộc tỉ thí diễn ra.” Tử Phong cười nói.

“Ta vẫn không hiểu chàng vì lí do gì mà lại đồng ý tham gia cuộc tỉ thí vớ vẩn này, thực lực của chàng thừa sức để lật tung cả cái Liênthành này lên, một chút linh thạch làm phần thưởng của Vương gia sao đủ để trả cho chàng được. Hay là…………..chàng ưa thích tiểu nhađầu kia?” Hồ Phi Nguyệt làm một bộ dáng ngạc nhiên nói.

Liếc xéo Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong có chút nhức đầu nói: “Vẫn câu trả lời hôm trước, có một siêu cấp đại mĩ nữ như nàng ở ngay bên cạnh, ta còn quan tâm tới hoa thơm cỏ dại ở bên ngoài à.”

Hồ Phi Nguyệt cười khúc khích, hôn lên má Tử Phong một cái, sau đó biến trở về dạng tiểu hồ ly.

Tử Phong tắm xong đi ra ngoài, rất nhanh được Vương Bảo Nhi đón lấy, đưa hắn tới chỗ cuộc tỉ thí diễn ra.

Huyền Linh đại lục tuy diện tích thuộc về các đại đế quốc rất nhiều, nhưng trên thực tế, nơi có người ở lại không nhiều, đa phần vẫn là rừng rậm. Liên thành cũng không ngoại lệ, ở gần đó cũng có một sơn mạch khá lớn, tuy nhiên lại không có yêu thú gì quá lợi hại, nghe nói có 4 đầu ngũ giai yêu thú ở sâu bên trong sơn mạch, bình thường đều không quan tâm tới nhân loại bên ngoài muốn làm gì thì làm, chỉ cần không xâm phạm lãnh địa của chúng là được.

Vương gia tìm được mỏ linh thạch ở trong một sơn cốc, đường vào sơn cốc vốn bị đất đá bịt kín, vừa vặn thay một đoạn thời gian trướccó một vụ động đất xảy ra, đất đá lở ra, nhờ vậy mà Vương gia mới tìm ra mỏ linh thạch này.

Cuộc tỉ thí giữa ba gia tộc diễn ra ở ngay trong sơn cốc đó, lúc Tử Phong đến nơi, nhân thủ của cả ba nhà đều đã có mặt đầy đủ. Trướcmặt hắn là một diễn võ trường cự đại, chả biết là đã được xây dựng từ bao giờ, tầng nham thạch dưới sàn vô cùng cứng rắn, bằng khôngthì sao chịu được uy lực oanh kích của võ giả.

Thấy Tử Phong tiến đến, Vương Tề Thiên chỉ nhìn qua sau đó gật đầu một cái. Một lão giả nhảy lên giữa lôi đài, cất cao giọng nói:

“Chư vị, lão hủ là Lâm Hạo Dương, bất tài làm gia chủ Lâm gia, ngày hôm nay xin được chủ trì cuộc tỉ thí giữa ba đại gia tộc của Liên thành!”

Dừng một chút, lão tiếp tục nói

“Về lí do diễn ra cuộc tỉ thí, ta nghĩ không cần phải nói nữa, quy củ rất đơn giản, bắt thăm xếp cặp tỉ thí, người cùng gia tộc không đấu với nhau, giới hạn võ giả từ 20 tuổi trở xuống, người cuối cùng giành chiến thắng sẽ đại biểu cho gia tộc của mình giành lấy bốn thành linh thạch từ mỏ, hai nhà còn lại sẽ chia nhau sáu thành còn lại. Giờ thì để tiết kiệm thời gian, chúng ta cũng bắt đầu.”

Tử Phong hỏi nhỏ Vương Bảo Nhi mới biết, rút thăm đã được diễn ra từ vài ngày trước rồi, đến hôm nay thì chỉ có giao chiến mà thôi.

“Mời hai đấu thủ đầu tiên lên sàn, Lâm Trì Minh đấu với Tử Phong, ngoại viện của Vương gia!”

“Hả??!” Tử Phong buột miệng kêu lên một tiếng, cái quái gì đây, ngồi chưa ấm chỗ đã phải lên sàn rồi à, thậm chí lại còn là trận đầu tiênnữa, rút thăm cái kiểu gì đây.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!