"Đan Lăng, lập tức soạn tin, gửi cho tràng chủ Quất Quận, nói chúng ta lát nữa sẽ đến chào hỏi". Dương Thiên mỉm cười nói.
Đan Lăng gật đầu.
Một nơi trong võ trường Quất Quận, một người đàn ông trung niên có cái đuôi màu lục, trên người đầy lân giáp ngồi xếp bằng, đang giảng giải tu luyện pháp tắc cho thiên tài trong võ trường của mình.
Mặc dù thực lực của Quất Quận chỉ ở cấp Lĩnh Chủ trung kì, nhưng vẫn nổi danh về sở trường dạy bảo đệ tử ở đây, cho nên rất nhiều thế lực đế quốc đồng ý đưa thiên tài của mình, bái nhập môn hạ của họ.
"Đinh..."
Quất Quận đang giảng giải pháp tắc, bỗng nhiên trên đồng hồ của ông ta vang lên âm thanh.
Quất Quận cúi đầu nhìn, lại lộ vẻ ngờ vực.
"Sao? Dương Thiên sắp đến võ trường Quất Quận của mình?" Quất Quận ngờ vực nói.
Lời ông ta vừa dứt, rất nhiều đệ tự bên dưới bỗng nhiên lộ vẻ rất phấn khích.
Quất Quận đứng dậy, khuôn mặt ôn hòa nói: "Bài giảng hôm nay đến đây, mọi người về đi".
"Vâng, tràng chủ". Toàn bộ thiên tài đứng dậy, cung kính nói.
Mọi người rời đi nhưng có một thiên tài tìm cớ, lại ra khỏi võ trường Quất Quận, đến một khu vực bí ẩn. Anh ta liền nhấn đồng hồ trên tay, có ý định liên lạc với ai đó.
"Xoạt!"
Trước mặt anh ta bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc màu đỏ, trên mặt có bí văn màu đen.
"Cảnh Hồ, có chuyện gì?" Người đàn ông trung niên liền nói.
"Chủ nhân, Dương Thiên quay về thần quốc Côn Trụ, hơn nữa sắp đến võ trường Quất Quận". Cảnh Hồ cung kính nói.
"Cái gì?" Người đàn ông trung niên kinh ngạc, sau đó trong mắt lại lộ vẻ mừng rõ.
"Ngươi làm rất tốt". Người đàn ông trung niên nói.
"Có thể giúp đỡ chủ nhân, đó là phúc phận của Cảnh Hồ". Trong mắt của thiên tài này có vẻ mãnh liệt.
"Đi đi, đừng để người khác phát hiện điểm khác thường của ngươi". Người đàn ông trung niên dặn dò.
Thiên tài này nhanh chóng rời khỏi đây.
"Ha ha! Dương Thiên, không tìm thấy cơ hội ra tay, không ngờ rằng ngươi lại tự dâng đến cửa". Người đàn ông trung niên này chính là Hoang Nguyên, người của yêu tộc nằm vùng trong thần quốc Côn Trụ.
Về phần Dương Thiên, đã vào bảng danh sách phải giết của yêu tộc, chỉ cần có cơ hội, Hoang Nguyên cho dù tự bạo cũng phải giết chết Dương Thiên.
Trong võ trường Quất Quận, Quất Quận đang đứng đó, ánh mắt lại lộ vẻ hoài nghi, trước đó ông ta và Dương Thiên không giao thiệp nhiều, không ngờ rằng Dương Thiên lại có việc tìm ông ta.
"Tràng chủ, tràng chủ Hoang Nguyên đến thăm hỏi". Bỗng nhiên, một cường giả cấp Hắc Động đi qua, cung kính nói.
"Ồ? Mau mời vào!" Quất Quận vội nói.
Ông ta chỉ là cường giả cấp Lĩnh Chủ trung kì, thực lực không sánh được với Hoang Nguyên.
"Ha ha, Quất Quận, lâu ngày không gặp". Một người đàn ông trung niên với mái tóc đỏ, trên mặt đầy bí văn màu đen cười lớn đi qua.
"Hoang Nguyên, ngươi có thời gian đến nơi này thăm ta sao?" Quất Quận mỉm cười nói.
"Ha ha, đến thăm lão bằng hữu không được sao?" Hoang Nguyên mỉm cười nói.
"Bây giờ ta không có nhiều thời gian tiếp ngươi. Thiếu gia Dương Thiên của công ty lỗ sâu ảo sắp đến chỗ ta rồi". Quất Quận mỉm cười nói.
"Sao? Là phó bộ trưởng đại nhân sao?" Ánh mắt Hoang Nguyên sáng lên nói: "Ta vô cùng kính nể phó bộ trưởng đại nhân của chúng ta, thực lực của ngài ấy chỉ ở cấp Tinh Chủ đỉnh phong, luận về địa vị vẫn hơn ta và ngươi. Chỉ tiếc lần trước không thể gặp được".
"Đúng vậy". Quất Quận mỉm cười nói: "Thiếu gia Dương Thiên chính là thiên tài nghịch thiên đợt này của công ty lỗ sâu ảo, chỉ cần tiếp tục phát triển bình thường, sau này chắc chắn có thể trở thành cường giả cấp Viên Mãn, thậm chí có thể trở thành cường giả trên cấp Viên Mãn. Đó là cường giả chân chính bảo vệ tộc quần Nhân loại chúng ta".
"Ừm, tộc quần Nhân loại chúng ta xuất hiện thiên tài như thiếu gia Dương Thiên thật tốt". Hoang Nguyên mỉm cười nói.
Về phần trong lòng ông ta nghĩ gì, cơ bản không ai biết được.
Ầm!
Trên bầu trời ở nơi xa, một điểm sáng nhanh chóng đến gần, sau đó điểm sáng càng ngày càng lớn, cuối cùng hóa thành một chiếc phi thuyền dài đến một nghìn mét, dừng trên bầu trời của võ trường Quất Quận.
Cửa khoang phi thuyền mở ra, một số người bước ra từ trong đó, dẫn đầu là một thanh niên cấp Tinh Chủ.
"Bái kiến thiếu gia Dương Thiên". Quất Quận vội vã cung kính nói.
"Ha ha, tràng chủ Quất Quận". Nhóm người Dương Thiên từ trên trời hạ xuống đất.
"Vị này chính là thiếu gia Dương Thiên sao?" Ở bên cạnh, khuôn mặt của một người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
"Vị này là?" Dương Thiên nhìn hướng người đàn ông trung niên này.
"Thiếu gia Dương Thiên, đây là tràng chủ của võ trường Hoang Nguyên". Quất Quận mỉm cười giới thiệu.
"Chào ngươi". Dương Thiên mỉm cười nói.
"Thiếu gia Dương Thiên, nghi thức tiếp đón lần trước, ta vừa hay có việc không thể tham gia, đây là lần đầu tiên ta gặp thiếu gia Dương Thiên". Hoang Nguyên mỉm cười nói.
Dương Thiên khẽ cười nói: "Tràng chủ Hoang Nguyên quá khách sáo rồi".
Mặc dù địa vị của hắn cao hơn nhiều những tràng chủ của võ trường, nhưng thật ra thực lực của hắn còn kém xa họ, Dương Thiên không thể tỏ vẻ ngạo mạn.
"Thiếu gia Dương Thiên, ngài đến võ trường chúng tôi, đứng bên ngoài thế này cũng không tiện, chúng ta đi vào rồi nói". Quất Quận nhiệt tình nói.
Ông ta có sở trường dạy dỗ đệ tử, cũng rất giỏi về đạo lí đối nhân xử thế. Ông ta chắc chắn phải hết sức nịnh nọt thiên tài tuyệt thế như Dương Thiên.
Dương Thiên gật đầu.
Cả nhóm đi vào trong võ trường Quất Quận.
"Đan Lăng, lập tức soạn tin, gửi cho tràng chủ Quất Quận, nói chúng ta lát nữa sẽ đến chào hỏi". Dương Thiên mỉm cười nói.
Đan Lăng gật đầu.
Một nơi trong võ trường Quất Quận, một người đàn ông trung niên có cái đuôi màu lục, trên người đầy lân giáp ngồi xếp bằng, đang giảng giải tu luyện pháp tắc cho thiên tài trong võ trường của mình.
Mặc dù thực lực của Quất Quận chỉ ở cấp Lĩnh Chủ trung kì, nhưng vẫn nổi danh về sở trường dạy bảo đệ tử ở đây, cho nên rất nhiều thế lực đế quốc đồng ý đưa thiên tài của mình, bái nhập môn hạ của họ.
"Đinh..."
Quất Quận đang giảng giải pháp tắc, bỗng nhiên trên đồng hồ của ông ta vang lên âm thanh.
Quất Quận cúi đầu nhìn, lại lộ vẻ ngờ vực.
"Sao? Dương Thiên sắp đến võ trường Quất Quận của mình?" Quất Quận ngờ vực nói.
Lời ông ta vừa dứt, rất nhiều đệ tự bên dưới bỗng nhiên lộ vẻ rất phấn khích.
Quất Quận đứng dậy, khuôn mặt ôn hòa nói: "Bài giảng hôm nay đến đây, mọi người về đi".
"Vâng, tràng chủ". Toàn bộ thiên tài đứng dậy, cung kính nói.
Mọi người rời đi nhưng có một thiên tài tìm cớ, lại ra khỏi võ trường Quất Quận, đến một khu vực bí ẩn. Anh ta liền nhấn đồng hồ trên tay, có ý định liên lạc với ai đó.
"Xoạt!"
Trước mặt anh ta bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc màu đỏ, trên mặt có bí văn màu đen.
"Cảnh Hồ, có chuyện gì?" Người đàn ông trung niên liền nói.
"Chủ nhân, Dương Thiên quay về thần quốc Côn Trụ, hơn nữa sắp đến võ trường Quất Quận". Cảnh Hồ cung kính nói.
"Cái gì?" Người đàn ông trung niên kinh ngạc, sau đó trong mắt lại lộ vẻ mừng rõ.
"Ngươi làm rất tốt". Người đàn ông trung niên nói.
"Có thể giúp đỡ chủ nhân, đó là phúc phận của Cảnh Hồ". Trong mắt của thiên tài này có vẻ mãnh liệt.
"Đi đi, đừng để người khác phát hiện điểm khác thường của ngươi". Người đàn ông trung niên dặn dò.
Thiên tài này nhanh chóng rời khỏi đây.
"Ha ha! Dương Thiên, không tìm thấy cơ hội ra tay, không ngờ rằng ngươi lại tự dâng đến cửa". Người đàn ông trung niên này chính là Hoang Nguyên, người của yêu tộc nằm vùng trong thần quốc Côn Trụ.
Về phần Dương Thiên, đã vào bảng danh sách phải giết của yêu tộc, chỉ cần có cơ hội, Hoang Nguyên cho dù tự bạo cũng phải giết chết Dương Thiên.
Trong võ trường Quất Quận, Quất Quận đang đứng đó, ánh mắt lại lộ vẻ hoài nghi, trước đó ông ta và Dương Thiên không giao thiệp nhiều, không ngờ rằng Dương Thiên lại có việc tìm ông ta.
"Tràng chủ, tràng chủ Hoang Nguyên đến thăm hỏi". Bỗng nhiên, một cường giả cấp Hắc Động đi qua, cung kính nói.
"Ồ? Mau mời vào!" Quất Quận vội nói.
Ông ta chỉ là cường giả cấp Lĩnh Chủ trung kì, thực lực không sánh được với Hoang Nguyên.
"Ha ha, Quất Quận, lâu ngày không gặp". Một người đàn ông trung niên với mái tóc đỏ, trên mặt đầy bí văn màu đen cười lớn đi qua.
"Hoang Nguyên, ngươi có thời gian đến nơi này thăm ta sao?" Quất Quận mỉm cười nói.
"Ha ha, đến thăm lão bằng hữu không được sao?" Hoang Nguyên mỉm cười nói.
"Bây giờ ta không có nhiều thời gian tiếp ngươi. Thiếu gia Dương Thiên của công ty lỗ sâu ảo sắp đến chỗ ta rồi". Quất Quận mỉm cười nói.
"Sao? Là phó bộ trưởng đại nhân sao?" Ánh mắt Hoang Nguyên sáng lên nói: "Ta vô cùng kính nể phó bộ trưởng đại nhân của chúng ta, thực lực của ngài ấy chỉ ở cấp Tinh Chủ đỉnh phong, luận về địa vị vẫn hơn ta và ngươi. Chỉ tiếc lần trước không thể gặp được".
"Đúng vậy". Quất Quận mỉm cười nói: "Thiếu gia Dương Thiên chính là thiên tài nghịch thiên đợt này của công ty lỗ sâu ảo, chỉ cần tiếp tục phát triển bình thường, sau này chắc chắn có thể trở thành cường giả cấp Viên Mãn, thậm chí có thể trở thành cường giả trên cấp Viên Mãn. Đó là cường giả chân chính bảo vệ tộc quần Nhân loại chúng ta".
"Ừm, tộc quần Nhân loại chúng ta xuất hiện thiên tài như thiếu gia Dương Thiên thật tốt". Hoang Nguyên mỉm cười nói.
Về phần trong lòng ông ta nghĩ gì, cơ bản không ai biết được.
Ầm!
Trên bầu trời ở nơi xa, một điểm sáng nhanh chóng đến gần, sau đó điểm sáng càng ngày càng lớn, cuối cùng hóa thành một chiếc phi thuyền dài đến một nghìn mét, dừng trên bầu trời của võ trường Quất Quận.
Cửa khoang phi thuyền mở ra, một số người bước ra từ trong đó, dẫn đầu là một thanh niên cấp Tinh Chủ.
"Bái kiến thiếu gia Dương Thiên". Quất Quận vội vã cung kính nói.
"Ha ha, tràng chủ Quất Quận". Nhóm người Dương Thiên từ trên trời hạ xuống đất.
"Vị này chính là thiếu gia Dương Thiên sao?" Ở bên cạnh, khuôn mặt của một người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
"Vị này là?" Dương Thiên nhìn hướng người đàn ông trung niên này.
"Thiếu gia Dương Thiên, đây là tràng chủ của võ trường Hoang Nguyên". Quất Quận mỉm cười giới thiệu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!