Một thiếu nữ vẻ mặt vô cùng lạnh lùng đứng thẳng giữa hư không.
"Dương Thiên?" Giọng nói của cô gái rất trong trẻo, cô nhận biết Dương Thiên, chuyện Tiểu Thanh Dao cô cũng biết.
"Tuyết Lạc." Dương Thiên nhìn cô gái áo trắng trước mặt.
Hắn biết, Tuyết Lạc trở về, Thanh Dao đã biến mất, ý thức của cô có thể hoàn toàn phai mờ.
"Ta muốn hỏi một chút, Thanh Dao còn có cơ hội quay lại không?" Dương Thiên hỏi.
Tuyết Lạc trầm mặc một lát, nói: "Thế giới Cự Linh chỉ có Thú Hồn giả Tuyết Lạc, chưa hề có Thanh Dao."
"Ta biết rồi!" Dương Thiên nhẹ gật đầu.
Hắn chậm rãi xoay người, hơi nắm quyền. Tuyết Lạc đã trở về, cũng đến lúc hắn nên rời đi.
"Ca ca, một lời đã định! Chờ sau khi muội tỉnh lại, muội muốn nhìn thấy ca ca." Trong đầu Dương Thiên hiện lên hình ảnh cô bé nhìn hắn với ánh mắt mong chờ nói.
Dương Thiên đã đồng ý với cô nhưng giờ hắn không có cách nào thực hiện.
"Thật xin lỗi, Thanh Dao." Dương Thiên nhắm mắt lại, khẽ thì thầm.
Hắn nhìn về phía tượng gỗ Tiểu Thanh Dao đã mất rất nhiều thời gian để khắc, trên đó là hai bóng người, một lớn một nhỏ, mơ hồ có thể thấy được đó là hai người Dương Thiên và Tiểu Thanh Dao.
"Ca ca, huynh nhìn xem, đây là tượng gỗ muội khắc. Đây là huynh còn đây là muội. Như thế này, chúng ta sẽ mãi luôn ở bên nhau." Tiểu Thanh Dao vui vẻ nói. Đây là tượng cô đã mất rất nhiều thời gian để khắc.
Dương Thiên hơi ngửa mặt lên, cố gắng kìm nén bi thương trong lòng.
Thực ra từ trước đến giờ, Thanh Dao không hề tồn tại, cô chỉ là lực lượng của Thú Hồn giả Tuyết Lạc bị phong ấn trong lúc vô ý sinh ra linh trí và có ý thức. Cô không có chân thân của mình.
" Ca ca, huynh ở đâu muội sẽ ở đó."
"Ca ca, bông hoa này thật đẹp, nó gọi là gì?"
...
Từng âm thanh non nớt mơ hồ vang lên bên tai Dương Thiên.
Dương Thiên ở thế giới Cự Linh sáu năm, thời gian hắn và Tiểu Thanh Dao chung sống với nhau cũng là sáu năm, trong lòng Dương Thiên đã coi Tiểu Thanh Dao trở thành người thân chân chính của mình.
"Thật xin lỗi, Thanh Dao, ta không thể thực hiện đúng lời hứa với muội." Dương Thiên trong lòng thở dài, bóng dáng càng lúc càng xa. Hắn không thể làm gì càng không có cách nào ngăn cản Tuyết Lạc.
"Gào!"
Đằng sau truyền đến những tiếng rống, tất cả đám hung thú đều cúi thấp đầu, trong măt hiện lên vẻ kính sợ, nghênh tiếp vị vua chân chính của mình đến.
Một cô gái trẻ tuổi đứng giữa bầu trời, cô ta nhìn theo bóng dáng xa xa của Dương Tiễn, tay phải chậm rãi mở ra.
Trong bàn tay có một chùm sáng nho nhỏ, bên trong còn có những gợn sóng kỳ dị lưu chuyển, loáng thoáng còn có thể cảm nhận được một chút ý niệm dao dộng.
...
Dương Thiên đi trên mảnh đất hoang vu, từng bước từng bước hướng về con đường trở về.
Hiện tại, trong Long phượng nguyên châu, hắn có hai trăm ba mươi ba viên tinh thạch Cự Linh thú, đây là thu hoạch của hắn ở thế giới Cự Linh mấy năm qua.
Thế nhưng trong lòng Dương Thiên không có cảm giác vui sướng.
Dương Thiên nắm chặt tay, không cầm lòng được nghĩ đến Tiểu Thanh Dao.
"Ca ca."
Một cô bé quần áo rách rưới, núp trong góc tường, tay còn nắm chặt một linh quả, ánh mắt bất lực, tuyệt vọng nhìn Dương Thiên.
Đó là lần đầu tiên Dương Thiên gặp Tiểu Thanh Dao.
"A!!!!!" Dương Thiên không kiềm chế được kích động trong lòng, ngửa mặt hét lớn, hung hăng đấm một quyền vào đất. Mặt đất xuất hiện cái hố sâu đường kính dài đến trăm mét, toàn bộ xung quanh lấy hắn làm trung tâm cũng xuất hiện những vết nứt liên tục lan ra cả mấy nghìn ki lô mét.
"Gào!"
Động tĩnh ở nơi này đã thu hút một số hung thú. Sau đó, mấy con Cự thú tiến đến, nhìn Dương Thiên với ánh mắt khát máu.
Trên người chúng tản ra khí thế cường đại, tất cả đều là hung thú cấp Hắc Động sơ kỳ.
"Ầm!" Dương Thiên không hề sợ hãi, trong mắt tràn đầy cuồng bạo. Hắn thậm chí không dùng bất kỳ vũ khí nào. Cả người không ngừng lướt trên không trung, từng quyền từng quyền đánh vào người mấy con hung thú.
Mỗi một quyền đều lưu lại trên thân hung thú cấp Hắc Động sơ kỳ một vết thương lớn.
"Gào!" Chốc lát, mấy con hung thú đều lộ vẻ sợ hãi nhìn về phía nhân loại nhỏ bé.
Sức mạnh của nhân loại này còn cường đại hơn so với chúng nó, trên thân bọn chúng bây giờ đã đầy vết thương.
Lúc trước Dương Thiên dung hòa mười hai viên tinh thạch Cự Linh thú, thân thể đã có thể địch nổi cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ. Về sau, hắn dung hợp thêm một viên rưỡi, thân thể đã cường đại hơn những hung thú cấp Hắc Động sơ kỳ phổ thông, cũng càng thêm linh hoạt.
Huống chi, hắn còn có khải giáp bạch ngọc, đám hung thú này căn bản không thể gây thương tổn cho hắn.
"Gào!" Đám hung thú hoảng sợ gầm thét mấy tiếng, sau đó lựa chọn xoay người chạy trốn.
Nhưng Dương Thiên càng thêm cuồng bạo, thân ảnh chớp động, nhanh chóng đuổi kịp, sau đó không ngừng đánh lên người bọn chúng.
Mấy phút sau, Dương Thiên cuối cùng cũng dừng lại, trên mặt đất lúc này đều là xác mấy con hung thú cấp Hắc Động, máu thịt be bét.
Dương Thiên đứng bên trên nhìn tượng gỗ trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định. Hắn nhanh chóng lao về phía xa.
...
"Chỗ mình cách Hoang Lĩnh rất xa, ít nhất phải mất nửa năm, trên người mình bây giờ đã rất nhiều tinh thạch Cự Linh thú, không cần cướp đoạt thêm nữa, nên mình hiện tại có thể rời khỏi thế giới Cự Linh." Bóng dáng Dương Thiên lướt đi, chạy về phía Hoang Lĩnh.
Dọc đường, để tránh phiền phức, thông qua Tiểu Quang, Dương Thiên trực tiếp tránh khỏi hung thú và các bộ lạc cường đại.
Nhưng thời điểm hắn đang tiến về phía Hoang Lĩnh, từng luồng tin tức không ngừng truyền vào trong tai.
Hung thú thế giới Cự Linh bạo động, không ngừng phát động tấn công các bộ lạc. Thậm chí, có hung thú còn tấn công bộ lạc có cường giả cấp Lĩnh chủ. Toàn bộ thế giới Cự Linh cơ hồ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
Dương Thiên chắc chắn là do Tuyết Lạc khống chế đám hung thú trả thù những bộ lạc đó.
Chỉ có điều, chuyện này cũng không có quan hệ gì với hắn.
Thanh Dao biến mất, hắn cũng sắp rời khỏi thế giới Cự Linh.
Hắn hy vọng Thanh Dao có thể sống lại nhưng hắn biết, đây chỉ là hy vọng xa vời.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã nửa năm.
Trong một khu vực, Dương Thiên lúc này đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu hấp thụ tinh thạch Cự Linh thú.
Hơn nửa năm qua, pháp tắc của hắn tiến bộ kinh người.
Hiện tại, pháp tắc hệ hỏa của hắn tới gần cấp Hắc Động trung kỳ còn ba hệ pháp tắc thủy, phong và lôi điện thì đang tiếp cận cấp Hắc Động sơ kỳ. Thực lực của hắn mỗi ngày đều tăng lên một cách nhanh chóng.
Một thiếu nữ vẻ mặt vô cùng lạnh lùng đứng thẳng giữa hư không.
"Dương Thiên?" Giọng nói của cô gái rất trong trẻo, cô nhận biết Dương Thiên, chuyện Tiểu Thanh Dao cô cũng biết.
"Tuyết Lạc." Dương Thiên nhìn cô gái áo trắng trước mặt.
Hắn biết, Tuyết Lạc trở về, Thanh Dao đã biến mất, ý thức của cô có thể hoàn toàn phai mờ.
"Ta muốn hỏi một chút, Thanh Dao còn có cơ hội quay lại không?" Dương Thiên hỏi.
Tuyết Lạc trầm mặc một lát, nói: "Thế giới Cự Linh chỉ có Thú Hồn giả Tuyết Lạc, chưa hề có Thanh Dao."
"Ta biết rồi!" Dương Thiên nhẹ gật đầu.
Hắn chậm rãi xoay người, hơi nắm quyền. Tuyết Lạc đã trở về, cũng đến lúc hắn nên rời đi.
"Ca ca, một lời đã định! Chờ sau khi muội tỉnh lại, muội muốn nhìn thấy ca ca." Trong đầu Dương Thiên hiện lên hình ảnh cô bé nhìn hắn với ánh mắt mong chờ nói.
Dương Thiên đã đồng ý với cô nhưng giờ hắn không có cách nào thực hiện.
"Thật xin lỗi, Thanh Dao." Dương Thiên nhắm mắt lại, khẽ thì thầm.
Hắn nhìn về phía tượng gỗ Tiểu Thanh Dao đã mất rất nhiều thời gian để khắc, trên đó là hai bóng người, một lớn một nhỏ, mơ hồ có thể thấy được đó là hai người Dương Thiên và Tiểu Thanh Dao.
"Ca ca, huynh nhìn xem, đây là tượng gỗ muội khắc. Đây là huynh còn đây là muội. Như thế này, chúng ta sẽ mãi luôn ở bên nhau." Tiểu Thanh Dao vui vẻ nói. Đây là tượng cô đã mất rất nhiều thời gian để khắc.
Dương Thiên hơi ngửa mặt lên, cố gắng kìm nén bi thương trong lòng.
Thực ra từ trước đến giờ, Thanh Dao không hề tồn tại, cô chỉ là lực lượng của Thú Hồn giả Tuyết Lạc bị phong ấn trong lúc vô ý sinh ra linh trí và có ý thức. Cô không có chân thân của mình.
" Ca ca, huynh ở đâu muội sẽ ở đó."
"Ca ca, bông hoa này thật đẹp, nó gọi là gì?"
...
Từng âm thanh non nớt mơ hồ vang lên bên tai Dương Thiên.
Dương Thiên ở thế giới Cự Linh sáu năm, thời gian hắn và Tiểu Thanh Dao chung sống với nhau cũng là sáu năm, trong lòng Dương Thiên đã coi Tiểu Thanh Dao trở thành người thân chân chính của mình.
"Thật xin lỗi, Thanh Dao, ta không thể thực hiện đúng lời hứa với muội." Dương Thiên trong lòng thở dài, bóng dáng càng lúc càng xa. Hắn không thể làm gì càng không có cách nào ngăn cản Tuyết Lạc.
"Gào!"
Đằng sau truyền đến những tiếng rống, tất cả đám hung thú đều cúi thấp đầu, trong măt hiện lên vẻ kính sợ, nghênh tiếp vị vua chân chính của mình đến.
Một cô gái trẻ tuổi đứng giữa bầu trời, cô ta nhìn theo bóng dáng xa xa của Dương Tiễn, tay phải chậm rãi mở ra.
Trong bàn tay có một chùm sáng nho nhỏ, bên trong còn có những gợn sóng kỳ dị lưu chuyển, loáng thoáng còn có thể cảm nhận được một chút ý niệm dao dộng.
...
Dương Thiên đi trên mảnh đất hoang vu, từng bước từng bước hướng về con đường trở về.
Hiện tại, trong Long phượng nguyên châu, hắn có hai trăm ba mươi ba viên tinh thạch Cự Linh thú, đây là thu hoạch của hắn ở thế giới Cự Linh mấy năm qua.
Thế nhưng trong lòng Dương Thiên không có cảm giác vui sướng.
Dương Thiên nắm chặt tay, không cầm lòng được nghĩ đến Tiểu Thanh Dao.
"Ca ca."
Một cô bé quần áo rách rưới, núp trong góc tường, tay còn nắm chặt một linh quả, ánh mắt bất lực, tuyệt vọng nhìn Dương Thiên.
Đó là lần đầu tiên Dương Thiên gặp Tiểu Thanh Dao.
"A!!!!!" Dương Thiên không kiềm chế được kích động trong lòng, ngửa mặt hét lớn, hung hăng đấm một quyền vào đất. Mặt đất xuất hiện cái hố sâu đường kính dài đến trăm mét, toàn bộ xung quanh lấy hắn làm trung tâm cũng xuất hiện những vết nứt liên tục lan ra cả mấy nghìn ki lô mét.
"Gào!"
Động tĩnh ở nơi này đã thu hút một số hung thú. Sau đó, mấy con Cự thú tiến đến, nhìn Dương Thiên với ánh mắt khát máu.
Trên người chúng tản ra khí thế cường đại, tất cả đều là hung thú cấp Hắc Động sơ kỳ.
"Ầm!" Dương Thiên không hề sợ hãi, trong mắt tràn đầy cuồng bạo. Hắn thậm chí không dùng bất kỳ vũ khí nào. Cả người không ngừng lướt trên không trung, từng quyền từng quyền đánh vào người mấy con hung thú.
Mỗi một quyền đều lưu lại trên thân hung thú cấp Hắc Động sơ kỳ một vết thương lớn.
"Gào!" Chốc lát, mấy con hung thú đều lộ vẻ sợ hãi nhìn về phía nhân loại nhỏ bé.
Sức mạnh của nhân loại này còn cường đại hơn so với chúng nó, trên thân bọn chúng bây giờ đã đầy vết thương.
Lúc trước Dương Thiên dung hòa mười hai viên tinh thạch Cự Linh thú, thân thể đã có thể địch nổi cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ. Về sau, hắn dung hợp thêm một viên rưỡi, thân thể đã cường đại hơn những hung thú cấp Hắc Động sơ kỳ phổ thông, cũng càng thêm linh hoạt.
Huống chi, hắn còn có khải giáp bạch ngọc, đám hung thú này căn bản không thể gây thương tổn cho hắn.
"Gào!" Đám hung thú hoảng sợ gầm thét mấy tiếng, sau đó lựa chọn xoay người chạy trốn.
Nhưng Dương Thiên càng thêm cuồng bạo, thân ảnh chớp động, nhanh chóng đuổi kịp, sau đó không ngừng đánh lên người bọn chúng.
Mấy phút sau, Dương Thiên cuối cùng cũng dừng lại, trên mặt đất lúc này đều là xác mấy con hung thú cấp Hắc Động, máu thịt be bét.
Dương Thiên đứng bên trên nhìn tượng gỗ trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định. Hắn nhanh chóng lao về phía xa.
...
"Chỗ mình cách Hoang Lĩnh rất xa, ít nhất phải mất nửa năm, trên người mình bây giờ đã rất nhiều tinh thạch Cự Linh thú, không cần cướp đoạt thêm nữa, nên mình hiện tại có thể rời khỏi thế giới Cự Linh." Bóng dáng Dương Thiên lướt đi, chạy về phía Hoang Lĩnh.
Dọc đường, để tránh phiền phức, thông qua Tiểu Quang, Dương Thiên trực tiếp tránh khỏi hung thú và các bộ lạc cường đại.
Nhưng thời điểm hắn đang tiến về phía Hoang Lĩnh, từng luồng tin tức không ngừng truyền vào trong tai.
Hung thú thế giới Cự Linh bạo động, không ngừng phát động tấn công các bộ lạc. Thậm chí, có hung thú còn tấn công bộ lạc có cường giả cấp Lĩnh chủ. Toàn bộ thế giới Cự Linh cơ hồ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!