"Mấy ngày này ta sẽ không đi, cho dù có đi ta cũng sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện". Dương Thâm thầm thở dài trong lòng, nhìn cô bé nói.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua mười ngày.
Dương Thiên yên tĩnh ngồi xếp bằng trong đình viện của mình, từ từ lĩnh ngộ pháp tắc, một phần tâm tư của hắn lại đặt trên người Thanh Mộc.
Tiểu Quang vẫn đang kín đáo giám sát Thanh Mộc.
Bỗng nhiên, hai mắt Dương Thiên đột nhiên mở ra, một tia hưng phấn lóe lên.
"Cuối cùng tìm thấy cơ hội rồi!"
Dương Thiên đứng dậy, nói với Tiểu Thanh Dao: "Thanh Dao, ta có việc đi ra ngoài một lát".
Trong mắt cô bé lập tức lộ vẻ lo lắng.
Dương Thiên cười gượng, kể từ lần trước nói với Tiểu Thanh Dao rằng hắn sẽ đi, cô bé trở nên rất nhạy cảm.
Bảo đảm mình sẽ không im lặng rời đi, Dương Thiên mới ra khỏi đình viện của mình.
Lúc này Thanh Mộc đang ở một nơi ngoài bộ lạc Thanh Mộc, trong tay còn cầm một thanh kiếm kì lạ. Đó là thanh kiếm ông ta dùng hai mươi hai triệu Cự Linh tệ mua từ tay Lỗ Vân của bộ lạc Tinh Linh.
Từng đạo kiếm quang vô cùng sắc bén phát ra từ trong tay ông ta, lực công kích vô cùng đáng sợ.
Ở phía xa, một thanh niên đúng lúc đi đến.
Thanh Mộc hơi liếc thanh niên đó, thu hồi vũ khí trong tay.
“Thủ lĩnh.”, Dương Thiên nhìn Thanh Mộc, cung kính nói, trên mặt lại lộ ra một tia hưng phấn.
“Dương Thiên, có chuyện gì sao?”, Thanh Mộc nói.
“Thủ lĩnh, ta phát hiện trong Hoang Lĩnh có một kiện bảo vật! Có thể có chỗ tốt với thủ lĩnh.”, Dương Thiên nói.
“Hửm?”, Thanh Mộc nhìn Dương thiên, nói: “Đó là bảo vật gì?”
Trong mắt Dương Thiên khó giấu được sự kích động, nói: “Đó là một thanh trường kiếm màu đỏ, nhìn qua thì hoàn toàn không hề kém hơn kiếm khí trong tay thủ lĩnh.”
“Cái gì?”, trong mắt Thanh Mộc lộ ra sự chấn kinh: “Không kém hơn kiếm khí trong tay ta? Chẳng lẽ là một thanh vũ khí đỉnh cấp?”
Trong mắt dương Thiên lộ ra một tia không cam lòng: “Chẳng qua, ở đó lại có rất nhiều hung thú cấp Hắc Động, ta căn bản không vào được. Vì vậy nên tới bẩm báo riêng với thủ lĩnh.”
“Nếu ngươi có thể tiến vào, có phải là sẽ độc chiếm thanh trường kiếm màu đỏ đó?”, Thanh Mộc hơi liếc nhìn Dương Thiên.
Trên mặt Dương thiên lập tức lộ ra sự sợ hãi.
“Ha ha, không cần căng thẳng, nếu thanh trường kiếm màu đỏ đó là bảo vật thật, phần thưởng của ngươi cũng tuyệt đối không ít.” Thanh Mộc cười nói: “Mang ta đến đó.”
Dương Thiên gật đầu, trên mặt có sự phấn kích, nói: “Thủ lĩnh hãy theo ta.”
Hai người vội vàng đi về phía Hoang Lĩnh
Tiểu Quang vẫn luôn chú ý đến những cường giả cấp Hắc Động khác trong bộ lạc Thanh mộc, bảo đảm bọn họ không phát hiện ra tung tích của Thanh Mộc và Dương Thiên.
Ở một khu vực rất hẻo lánh trong Hoang Lĩnh rộng lớn, có một sơn động đổ nát, mà ở phía trước sơn động, có mười mấy con hung thú cấp Hắc Động, chẳng qua đa số đều ở cấp Hắc Động sơ kỳ, chỉ có một con cấp Hắc Động trung kỳ.
“Thủ lĩnh, trường kiếm màu đỏ đó chính là ở bên trong sơn động.”, Dương Thiên và Thanh Mộc đứng ở phía xa, Dương Thiên cung kính chỉ về phía sơn động sau những con hung thú đó nói.
Khí thế trên người Thanh mộc hơi phóng thích, sau đó ý thức của hắn trực tiếp tiến vào trong sơn động.
Bên trong có vài bộ hài cốt, mà ở một nơi khác, một trường kiếm màu đỏ bị cỏ khô che mất một nửa thân kiếm.
“Ong ong…”
Đúng lúc ý thức của Thanh mộc trực tiếp tiếp xúc với thanh trường kiếm màu đỏ, trên thanh trường kiếm này lập tức truyền đến một trận kiếm thanh ong ong, một cỗ khí tức vô cùng nóng bỏng, cuồng bạo tản ra.
“Uy lực thật lớn?”, trong mắt Thanh Mộc lộ ra sự kinh hỷ: “Cho dù thanh trường kiếm màu đỏ này không phải là vũ khí đỉnh cấp, thì ít nhất cũng là vũ khí cấp cao đỉnh phong!”
Trong lòng Thanh Mộc vô cùng vui sướng, nhìn về phía Dương Thiên nói: “Dương Thiên, lần này ngươi lập đại công rồi, đơi ta lấy được thanh trường kiếm này, sẽ khen thưởng cho ngươi.”
“Cảm ơn thủ lĩnh.”, Dương Thiên cảm tạ nói.
“Ha ha!”, Thanh Mộc cười lớn, trực tiếp đi ra. Khí thế trên người hoàn toàn giải phóng, một cỗ dao động vô cùng cường đại truyền ra bốn phía.
Trong mắt Dương Thiên khó giấu được sự kinh hãi.
Thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn có thể so với cấp Hắc Động sơ kỳ, nhưng trước mặt Thanh Mộc cấp Hắc Động đỉnh phong, lại giống như một con kiến không có chút lực phản kháng nào.
Tu luyện đến cấp Hắc Động, đột phá mỗi một cảnh giới nhỏ thì thực lực đều sẽ xảy ra sự biến hoá về chất.
Giống như cửa ải pháp tắc, cửa ải thứ 10 và cửa ải thứ 19, tương đương với lĩnh ngộ pháp tắc của cấp Hắc Động sơ kỳ đến cấp Hắc Động đỉnh phong, có thể thấy thực lực khác biệt rất lớn.
Chỉ có được căn nguyên pháp tắc thừa nhận, mới có thể vượt qua cửa ải pháp tắc thứ 20, đó chính là cường giả cấp Lĩnh Chủ phổ thông nhất!
“Rống!”
Những hung thú đó nhìn Thanh mộc xuất hiện, trong mắt toàn bộ lộ ra sự hung lệ.
Thanh mộc cười lớn, thực lực của ông ta đạt đến cấp Hắc Động đỉnh phong, 10 con hung thú cấp Hắc Động này không có khả năng là đối thủ của ông ta.
Dương Thiên trốn ở bên cạnh, âm thầm nhìn.
Không đến vài phút, những con hung thú cấp Hắc động này đã mất mạng chết toàn bộ, mà Thanh mộc cũng đi vào trong sơn động. Tay phải nắm chặt, thanh trường kiếm màu đỏ đó liền bị ông ta nắm trong tay.
"Mấy ngày này ta sẽ không đi, cho dù có đi ta cũng sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện". Dương Thâm thầm thở dài trong lòng, nhìn cô bé nói.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua mười ngày.
Dương Thiên yên tĩnh ngồi xếp bằng trong đình viện của mình, từ từ lĩnh ngộ pháp tắc, một phần tâm tư của hắn lại đặt trên người Thanh Mộc.
Tiểu Quang vẫn đang kín đáo giám sát Thanh Mộc.
Bỗng nhiên, hai mắt Dương Thiên đột nhiên mở ra, một tia hưng phấn lóe lên.
"Cuối cùng tìm thấy cơ hội rồi!"
Dương Thiên đứng dậy, nói với Tiểu Thanh Dao: "Thanh Dao, ta có việc đi ra ngoài một lát".
Trong mắt cô bé lập tức lộ vẻ lo lắng.
Dương Thiên cười gượng, kể từ lần trước nói với Tiểu Thanh Dao rằng hắn sẽ đi, cô bé trở nên rất nhạy cảm.
Bảo đảm mình sẽ không im lặng rời đi, Dương Thiên mới ra khỏi đình viện của mình.
Lúc này Thanh Mộc đang ở một nơi ngoài bộ lạc Thanh Mộc, trong tay còn cầm một thanh kiếm kì lạ. Đó là thanh kiếm ông ta dùng hai mươi hai triệu Cự Linh tệ mua từ tay Lỗ Vân của bộ lạc Tinh Linh.
Từng đạo kiếm quang vô cùng sắc bén phát ra từ trong tay ông ta, lực công kích vô cùng đáng sợ.
Ở phía xa, một thanh niên đúng lúc đi đến.
Thanh Mộc hơi liếc thanh niên đó, thu hồi vũ khí trong tay.
“Thủ lĩnh.”, Dương Thiên nhìn Thanh Mộc, cung kính nói, trên mặt lại lộ ra một tia hưng phấn.
“Dương Thiên, có chuyện gì sao?”, Thanh Mộc nói.
“Thủ lĩnh, ta phát hiện trong Hoang Lĩnh có một kiện bảo vật! Có thể có chỗ tốt với thủ lĩnh.”, Dương Thiên nói.
“Hửm?”, Thanh Mộc nhìn Dương thiên, nói: “Đó là bảo vật gì?”
Trong mắt Dương Thiên khó giấu được sự kích động, nói: “Đó là một thanh trường kiếm màu đỏ, nhìn qua thì hoàn toàn không hề kém hơn kiếm khí trong tay thủ lĩnh.”
“Cái gì?”, trong mắt Thanh Mộc lộ ra sự chấn kinh: “Không kém hơn kiếm khí trong tay ta? Chẳng lẽ là một thanh vũ khí đỉnh cấp?”
Trong mắt dương Thiên lộ ra một tia không cam lòng: “Chẳng qua, ở đó lại có rất nhiều hung thú cấp Hắc Động, ta căn bản không vào được. Vì vậy nên tới bẩm báo riêng với thủ lĩnh.”
“Nếu ngươi có thể tiến vào, có phải là sẽ độc chiếm thanh trường kiếm màu đỏ đó?”, Thanh Mộc hơi liếc nhìn Dương Thiên.
Trên mặt Dương thiên lập tức lộ ra sự sợ hãi.
“Ha ha, không cần căng thẳng, nếu thanh trường kiếm màu đỏ đó là bảo vật thật, phần thưởng của ngươi cũng tuyệt đối không ít.” Thanh Mộc cười nói: “Mang ta đến đó.”
Dương Thiên gật đầu, trên mặt có sự phấn kích, nói: “Thủ lĩnh hãy theo ta.”
Hai người vội vàng đi về phía Hoang Lĩnh
Tiểu Quang vẫn luôn chú ý đến những cường giả cấp Hắc Động khác trong bộ lạc Thanh mộc, bảo đảm bọn họ không phát hiện ra tung tích của Thanh Mộc và Dương Thiên.
Ở một khu vực rất hẻo lánh trong Hoang Lĩnh rộng lớn, có một sơn động đổ nát, mà ở phía trước sơn động, có mười mấy con hung thú cấp Hắc Động, chẳng qua đa số đều ở cấp Hắc Động sơ kỳ, chỉ có một con cấp Hắc Động trung kỳ.
“Thủ lĩnh, trường kiếm màu đỏ đó chính là ở bên trong sơn động.”, Dương Thiên và Thanh Mộc đứng ở phía xa, Dương Thiên cung kính chỉ về phía sơn động sau những con hung thú đó nói.
Khí thế trên người Thanh mộc hơi phóng thích, sau đó ý thức của hắn trực tiếp tiến vào trong sơn động.
Bên trong có vài bộ hài cốt, mà ở một nơi khác, một trường kiếm màu đỏ bị cỏ khô che mất một nửa thân kiếm.
“Ong ong…”
Đúng lúc ý thức của Thanh mộc trực tiếp tiếp xúc với thanh trường kiếm màu đỏ, trên thanh trường kiếm này lập tức truyền đến một trận kiếm thanh ong ong, một cỗ khí tức vô cùng nóng bỏng, cuồng bạo tản ra.
“Uy lực thật lớn?”, trong mắt Thanh Mộc lộ ra sự kinh hỷ: “Cho dù thanh trường kiếm màu đỏ này không phải là vũ khí đỉnh cấp, thì ít nhất cũng là vũ khí cấp cao đỉnh phong!”
Trong lòng Thanh Mộc vô cùng vui sướng, nhìn về phía Dương Thiên nói: “Dương Thiên, lần này ngươi lập đại công rồi, đơi ta lấy được thanh trường kiếm này, sẽ khen thưởng cho ngươi.”
“Cảm ơn thủ lĩnh.”, Dương Thiên cảm tạ nói.
“Ha ha!”, Thanh Mộc cười lớn, trực tiếp đi ra. Khí thế trên người hoàn toàn giải phóng, một cỗ dao động vô cùng cường đại truyền ra bốn phía.
Trong mắt Dương Thiên khó giấu được sự kinh hãi.
Thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn có thể so với cấp Hắc Động sơ kỳ, nhưng trước mặt Thanh Mộc cấp Hắc Động đỉnh phong, lại giống như một con kiến không có chút lực phản kháng nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!