Các cường giả quan sát trận chiến, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Mặc dù không ai biết chính xác thời gian tu luyện của Dương Thiên là bao lâu, nhưng mọi người có thể đại khái đoán ra được thiên phú và thực lực của hắn chắc chắn cũng phải ở trong hàng ngũ thiên tài tuyệt thế giống như Phong Nguyên hoàng nhân tộc hoặc là Tử Huyết hoàng Yêu tộc.
Trong tộc quần Nhân loại, nhóm người Tinh Lạc hoàng, Huyết Vân hoàng cũng vô cùng hoảng sợ.
“Thực lực của Quang Tốc hoàng có thể đạt tới tình trạng này rồi sao?”
“Làm sao có thể như thế được?”
...
Ấn tượng của bọn họ đối với Dương Thiên chỉ dừng lại ở trong di tích Ngũ Uẩn Viêm. Lúc đó, thực lực của Quang Tốc hoàng chỉ có thể địch nổi cường giả hoàng cảnh trung cấp, từ đó đến nay mới chỉ là 150 năm.
Không chỉ bọn họ nghĩ về chuyện đó, mà những người khác cũng đang suy nghĩ, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.
Nếu như chỉ dựa vào thiên phú thì chắc chắn không thể nào đạt tới trình độ này trong thời gian ngắn như vậy. Thực lực của Quang Tốc hoàng chắc chắn liên quan rất lớn với cơ duyên trong di tích Ngũ Uẩn Viêm. Hơn nữa, cơ duyên này còn thúc đẩy thực lực của Quang Tốc hoàng nhân loại tăng lên một cách đáng kể.
Nhưng mà bọn họ tạm thời vẫn chưa lựa chọn ra tay mà yên lặng đứng xem diễn biến trận chiến này, nhìn xem có cơ hội này ra tay tiêu diệt Quang Tốc hoàng nhân loại được không.
Một lúc lâu sau, trận chiến dừng lại, Dương Thiên và Liệt Vẫn hoàng vẫn đang đứng thẳng trên hai sườn hư không.
“Không thể nào như thế được, tốc độ của ngươi làm sao cũng có thể gấp bốn lần tốc độ ánh sáng được cơ chứ?” Liệt Vẫn hoàng giận dữ hét lên.
“Không có chuyện gì là không thể!” Dương Thiên hờ hững nói.
Hắn đối với Liệt Vẫn hoàng tràn đầy sát ý.
“Không chơi với ngươi nữa! Ta còn phải đi tranh đoạt bảo vật.” Dương Thiên nhanh chóng bay về phía các cường giả khác đang tranh đấu.
“Quang Tốc hoàng!” Sắc mặt Liệt Vẫn hoàng vô cùng u ám, ông ta không chút do dự, trực tiếp bay về phía Dương Thiên vừa đi.
“Quang Tốc hoàng, cút ngay!”
“Đây là bảo vật của chúng ta!”
“Cút ra chỗ khác!”
...
Một đội ngũ mười mấy người phẫn nộ nói.
Dương Thiên vung đao Hắc Phệ bổ tới, ngay lập tức, bốn vị cường giả hoàng cảnh đỉnh phong bay ngược ra ngoài, bị thương rất nặng.
Những cường giả hoàng cảnh đỉnh phong bình thường này không thể nào chống lại được hắn.
“Quang Tốc hoàng đáng chết!” Những cường giả khác tức giận hét lên.
Phía sau hắn, Liệt Vẫn hoàng đang đuổi theo.
Bỗng nhiên, một làn sương mù màu trắng lập tức xuất hiện, bao trùm lấy Liệt Vẫn hoàng và ba cường giả hoàng cảnh đỉnh phong khác.
“Sương...” Ánh mắt Liệt Vẫn hoàng lộ ra một tia hoảng sợ, ánh mắt lập tức ảm đạm, thân thể nhanh chóng bị ăn mòn.
Có ba cường giả hoàng cảnh đỉnh phong khác cũng nằm trong phạm vi 1000 mét của sương mù Tuyết Duyên, đồng thời tử vong.
“Là sương mù Tuyết Duyên!”
“Liệt Vẫn hoàng chết rồi!”
“Còn cả ba người nhóm Việt Ẩn hoàng nữa!”
...
Các cường giả hoàng cảnh đỉnh phong khác lập tức sợ hãi tột cùng, nhanh chóng rời xa nơi này.
Các cường giả hoàng cảnh đỉnh phong nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Lúc này, trong đầu bọn họ đều có chung một nghi ngờ: Quang Tốc hoàng đã đặt sương mù Tuyết Duyên ở chỗ đó từ khi nào?
Khi nơi này bị phát hiện thì đã có rất nhiều cường giả hoàng cảnh tới nơi này, Quang Tốc hoàng đến sau, theo lý mà nói thì không có bất cứ cơ hội giấu đồ nào cả, trừ khi là hắn đã giấu từ trước đó.
Lúc trước Liệt Vẫn hoàng cũng nghĩ là Dương Thiên không có khả năng giấu sương mù Tuyết Duyên ở đây nên mới không chút do dự đuổi theo như thế.
Tuy nhiên, cho dù thế nào đi nữa thì chuyện vừa xảy ra cũng khiến cho ánh mắt của các cường giả này nhìn về phía Dương Thiên ngập tràn hoảng sợ.