“Mình không có hiểu biết gì về những người khác, trước tiên cứ hỏi ý kiến của sư phụ thần chủ Hư Tuyệt một chút xem ông ấy có suy nghĩ như thế nào, xem có cách nào có thêm điểm tích lũy không.” Dương Thiên nghĩ thầm.
Không thể mang thi hài trong phế tích Quang Diễn đi, nếu Dương Thiên báo cho nhóm người Càn Nguyên Hoàng thì bọn họ rất có thể sẽ trực tiếp thu nhận, như vậy thì hắn sẽ không chiếm được bất cứ lợi ích nào.
Cho dù thái độ của Càn Nguyên Hoàng với hắn rất tốt, nhưng Dương Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
Dương Thiên vẫn còn nhớ rõ chuyện Tu Du hoàng cướp đoạn Giác Hâm thạch của mình.
Bây giờ Dương Thiên chưa có thực lực để bảo đảm lợi ích của mình, chỉ có thể dựa vào thần chủ Hư Tuyệt.
Chuyện này cũng không thể nói là Dương Thiên tham lam được. Hắn không có thế lực chống lưng, tất cả tài nguyên đều do bản thân tự mình cố gắng giành lấy, mà việc tu luyện của hắn cũng tốn nhiều tài nguyên hơn những người khác.
Đôi cánh đó thuộc về thi hài trong phế tích Quang Diễn, nếu như Dương Thiên thông báo cho bọn họ biết thì hắn có nhận được điểm tích lũy hay không còn phải trông chờ vào thái độ của nhóm người Càn Nguyên Hoàng.
Cho dù bọn họ không cho Dương Thiên một điểm tích lũy nào thì Dương Thiên cũng chẳng có cách nào cả. Dương Thiên đã có chủ ý của mình.
“Dương Thiên, ngươi làm sao thế?” Phong Tuấn đứng ở bên cạnh, thấy Dương Thiên không nói gì thì nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là cảm thấy ngươi biết khá nhiều chuyện.” Dương Thiên cười nói. Địa vị của Phong Tuấn chắc là rất cao, thế nên mới nắm được nhiều tin tức như vậy.
“Ha ha, mặc dù thiên phú và thực lực của ta không bằng các ngươi, nhưng khả năng tìm hiểu tin tức của Phong Tuấn này mạnh hơn các ngươi rất nhiều đấy nhé.” Phong Tuấn tự hào nói.
Hai người lại tiếp tục nói chuyện với nhau thêm vài câu.
“Được rồi, ta còn chút chuyện phải đi trước đây.” Dương Thiên cười nói.
“Ừ, ta cũng phải tới những khu vực khác xem thế nào.” Phong Tuấn gật đầu.
Mọi người tách nhau ra, Dương Thiên thông qua Lỗ sau quay lại đồng bằng- nơi có đôi cánh khổng lồ kia.
Linh hồn của Dương Thiên tỏa ra bốn phía, quan sát xem xung quanh có bóng người nào không. Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, Dương Thiên nhanh chóng tiến sâu vào lòng đất.
Bùm!
Một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra, đánh thẳng lên người Dương Thiên. May mà thực lực của hắn cường đại mới có thể chống lại luồng sát khí này.
Cho dù là thiên tài cấp Tinh chủ mà tới đây cũng rất khó di chuyển tiếp. Ngay cả thiên tài số một của liên minh cường giả Vũ trụ Bocas cũng không chắc có thể chống lại được.
Cuối cùng, Dương Thiên lại một lần nữa tới không gian này.
Nhìn đôi cánh đen khổng lồ tỏa ra khí thế cường đại như vậy, trong lòng Dương Thiên vẫn cảm thấy hơi chấn động.
Chỉ riêng đôi cánh này đã dài hàng chục nghìn mét, thế thì cơ thể của con thú Quang Diễn này phải dài đến mức nào?
Đinh!
Dương Thiên bấm đồng hồ trong tay, bắt đầu liên lạc với thần chủ Hư Tuyệt.
Hắn không tin những người khác, nhưng hoàn toàn tin tưởng sư phụ của mình.
Xoẹt xoẹt!
Chưa đến một phút sau, một người đàn ông trung niên có đôi sừng dài xuất hiện trước mặt Dương Thiên.
“Sư phụ.” Dương Thiên cung kính nói.
“Dương Thiên, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Thần chủ Hư Tuyệt hỏi.
“Sư phụ, đệ tử muốn hỏi một chút, con thú Quang Diễn phía trên cấp viên mãn kia lúc trước lột xác có bị người ta phát hiện không?” Dương Thiên hỏi luôn.
Dù sao thì mọi chuyện vẫn chỉ là suy đoán của hắn, mặc dù có thể đúng đến 90%, nhưng Dương Thiên vẫn cần phải xác nhận lại một chút.
“Không có.” Thần chủ Hư Tuyệt nhìn về phía đệ tử của mình, nói: “Mỗi lần thú Quang Diễn lột xác thì chúng sẽ tìm nơi nào đó để ẩn nấp, bởi vì đó là thời điểm chúng suy yếu nhất. Con thú Quang Diễn phía trên cấp Viên mãn lột xác đôi cánh của mình ba lần, chỉ lần đầu tiên bị phát hiện, còn hai lần khác đều rất kín đáo. Không ai biết hai đôi cánh của hai lần sau bị nó giấu ở đâu.”
“Sư phụ, nếu như có người tìm được đôi cánh đó trong phế tích Quang Diễn thì sẽ thế nào?” Dương Thiên hỏi.
“Nếu như có người nào tìm được thì những người cấp cao của Công ty Lỗ sâu ảo chúng ta sẽ rất vui mừng. Bộ phận quan trọng nhất của thú Quang Diễn chính là đôi cánh, pháp tắc không gian và pháp tắc hệ phong dung hợp với nhau cũng tập trung trên bề mặt cánh chim. Mặc dù chúng ta có được thi hài của những con thú Quang Diễn thì cánh chim của chúng với là sự huyền bí nhất.” Thần chủ Hư Tuyệt nói đến đây thì ngạc nhiên nhìn về phía đệ tử của mình: “Dương Thiên, chẳng lẽ ngươi phát hiện ra điều gì?”
“Sư phụ, người nhìn này.” Dương Thiên lập tức cho thần chủ Hư Tuyệt nhìn thấy đôi cánh màu đen khổng lồ kia.
“Đây là một đôi cánh khổng lồ dài đến hàng chục nghìn mét! Đó chính là khi thú Quang Diễn vương giả lột xác lần thứ ba lưu lại!” Ánh mắt của thần chủ Hư Tuyệt sáng bừng lên, lập tức nhìn ra đôi cánh này là hàng thật.
“Trong lúc đệ tử khám phá dưới lòng đất của phế tích Quang Diễn thì phát hiện ra đôi cánh màu đen này. Đệ tử đoán đây là một thứ rất quý giá, nhưng đôi cánh này lại thuộc về thi hài trong phế tích Quang Diễn. Đệ tử biết không được mang thi hài ra khỏi phế tích Quang Diễn, cũng không được khen thưởng gì, thế nên chưa thông báo.” Dương Thiên nói đúng sự thật.
Đối với thần chủ Hư Tuyệt thì hắn không cần phải giấu diếm. Ý tứ của Dương Thiên rất đơn giản, chính là được khen thưởng gì đó.
Bây giờ tất cả mọi tài nguyên tu luyện của Dương Thiên đều do tự bản thân hắn kiếm ra, không có thế lực gì chống lưng cả, thế nên hắn vẫn muốn làm mọi chuyện để có được khen thưởng.
“Mình không có hiểu biết gì về những người khác, trước tiên cứ hỏi ý kiến của sư phụ thần chủ Hư Tuyệt một chút xem ông ấy có suy nghĩ như thế nào, xem có cách nào có thêm điểm tích lũy không.” Dương Thiên nghĩ thầm.
Không thể mang thi hài trong phế tích Quang Diễn đi, nếu Dương Thiên báo cho nhóm người Càn Nguyên Hoàng thì bọn họ rất có thể sẽ trực tiếp thu nhận, như vậy thì hắn sẽ không chiếm được bất cứ lợi ích nào.
Cho dù thái độ của Càn Nguyên Hoàng với hắn rất tốt, nhưng Dương Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
Dương Thiên vẫn còn nhớ rõ chuyện Tu Du hoàng cướp đoạn Giác Hâm thạch của mình.
Bây giờ Dương Thiên chưa có thực lực để bảo đảm lợi ích của mình, chỉ có thể dựa vào thần chủ Hư Tuyệt.
Chuyện này cũng không thể nói là Dương Thiên tham lam được. Hắn không có thế lực chống lưng, tất cả tài nguyên đều do bản thân tự mình cố gắng giành lấy, mà việc tu luyện của hắn cũng tốn nhiều tài nguyên hơn những người khác.
Đôi cánh đó thuộc về thi hài trong phế tích Quang Diễn, nếu như Dương Thiên thông báo cho bọn họ biết thì hắn có nhận được điểm tích lũy hay không còn phải trông chờ vào thái độ của nhóm người Càn Nguyên Hoàng.
Cho dù bọn họ không cho Dương Thiên một điểm tích lũy nào thì Dương Thiên cũng chẳng có cách nào cả. Dương Thiên đã có chủ ý của mình.
“Dương Thiên, ngươi làm sao thế?” Phong Tuấn đứng ở bên cạnh, thấy Dương Thiên không nói gì thì nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là cảm thấy ngươi biết khá nhiều chuyện.” Dương Thiên cười nói. Địa vị của Phong Tuấn chắc là rất cao, thế nên mới nắm được nhiều tin tức như vậy.
“Ha ha, mặc dù thiên phú và thực lực của ta không bằng các ngươi, nhưng khả năng tìm hiểu tin tức của Phong Tuấn này mạnh hơn các ngươi rất nhiều đấy nhé.” Phong Tuấn tự hào nói.
Hai người lại tiếp tục nói chuyện với nhau thêm vài câu.
“Được rồi, ta còn chút chuyện phải đi trước đây.” Dương Thiên cười nói.
“Ừ, ta cũng phải tới những khu vực khác xem thế nào.” Phong Tuấn gật đầu.
Mọi người tách nhau ra, Dương Thiên thông qua Lỗ sau quay lại đồng bằng- nơi có đôi cánh khổng lồ kia.
Linh hồn của Dương Thiên tỏa ra bốn phía, quan sát xem xung quanh có bóng người nào không. Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, Dương Thiên nhanh chóng tiến sâu vào lòng đất.
Bùm!
Một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra, đánh thẳng lên người Dương Thiên. May mà thực lực của hắn cường đại mới có thể chống lại luồng sát khí này.
Cho dù là thiên tài cấp Tinh chủ mà tới đây cũng rất khó di chuyển tiếp. Ngay cả thiên tài số một của liên minh cường giả Vũ trụ Bocas cũng không chắc có thể chống lại được.
Cuối cùng, Dương Thiên lại một lần nữa tới không gian này.
Nhìn đôi cánh đen khổng lồ tỏa ra khí thế cường đại như vậy, trong lòng Dương Thiên vẫn cảm thấy hơi chấn động.
Chỉ riêng đôi cánh này đã dài hàng chục nghìn mét, thế thì cơ thể của con thú Quang Diễn này phải dài đến mức nào?
Đinh!
Dương Thiên bấm đồng hồ trong tay, bắt đầu liên lạc với thần chủ Hư Tuyệt.
Hắn không tin những người khác, nhưng hoàn toàn tin tưởng sư phụ của mình.
Xoẹt xoẹt!
Chưa đến một phút sau, một người đàn ông trung niên có đôi sừng dài xuất hiện trước mặt Dương Thiên.
“Sư phụ.” Dương Thiên cung kính nói.
“Dương Thiên, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Thần chủ Hư Tuyệt hỏi.
“Sư phụ, đệ tử muốn hỏi một chút, con thú Quang Diễn phía trên cấp viên mãn kia lúc trước lột xác có bị người ta phát hiện không?” Dương Thiên hỏi luôn.
Dù sao thì mọi chuyện vẫn chỉ là suy đoán của hắn, mặc dù có thể đúng đến 90%, nhưng Dương Thiên vẫn cần phải xác nhận lại một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!