“Dương Thiên, cậu xem Tào Quân cũng đã đồng ý rồi, cậu mau xin lỗi anh ta đi” Tân Ngữ Huyên vội vàng nói.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tân Ngữ Huyền, biểu cảm khinh thường của Chu Dật Phong, lại thêm cả vẻ đắc ý của Tào. Quân, Dương Thiên đột nhiên nở nụ cười.
“Bốp!"
Dương Thiên đấm thẳng một quyền lên người Tào Quang lúc này đang không chút phòng bị nào.
Nhóm người Tân Ngữ Huyên đều bị hành động này của hắn dọa sợ, không ngờ Dương Thiên không nói hai lời đã trực tiếp ra tay đánh người!
“Có phải các người đều cảm thấy nếu tôi đánh anh ta thì cả đời này đều sẽ không thể nào ngóc đầu lên được?” Dương Thiên lại đấm thêm một đấm nữa: “Có phải các người cảm thấy chỉ cần tôi vẫy đuôi lấy lòng anh ta như một con chó thì mọi người sẽ được vui vẻ?” Dương Thiên tung chân đá bay Tào Quân, cười to: “Dương Thiên này làm việc đều không sợ hãi! Ai dám đến gây sự với tôi thì tôi sẽ dùng nắm đấm để tiếp đón!"
Tào Quân bị đánh ngã lăn ra sân thể dục, anh ta giống như phát điên, hét ầm ÿ: “Đánh chết nó cho tôi! Dương Thiên, mày chết chắc rồi! Bọn họ đều là cao thủ taekwondo đai đen! Hôm nay bọn họ sẽ đánh chết mày, đánh cho xương cốt của mày vỡ ra thành từng mảnh!”
“Ha ha!” Dương Thiên nghe Tào Quân rống lên như thế thì không chút sợ hãi đi tới: “Có phải anh cảm thấy bọn họ chắc chắn có thể đánh bại tôi?” Hắn nhấc chân đã bay một người đang có ý định lao đến. Mười giây ngắn ngủi, mấy cao thủ taekwondo đai đen mà Tào Quân dẫn tới đều ngã nhào ra đất.
“Bây giờ tôi có thể nói với anh, cho dù anh tìm ai tới, cao thủ như thế nào, thì khi đối mặt với tôi cũng chỉ có một kết quả. Đó chính là bị tôi đánh bại! Cuối cùng, anh sẽ phát hiện ra, tất cả mọi người mà anh quen biết đều không thể đánh bại được tôi!"
Dương Thiên nện một quyền xuống đất, chỉ cách cổ Tào Quân một chút, sau đó chậm rãi thu hồi tay lại.
Tào Quân run rẩy đứng lên, anh ta đột nhiên phát hiện ra mọi người đều đang kinh hãi nhìn mình. Hoặc nói một cách chính xác hơn là nhìn mặt cỏ sau lưng anh ta. Tào Quân xoay người lại, ở chỗ anh ta vừa năm, một cái lỗ to băng nằm tay xuất hiện ngay trên bãi cỏ, giống như một hang động sâu không thấy đáy!
“AI” Tào Quân sợ hãi hét lên. Nếu như vừa rồi Dương Thiên đấm lên người anh ta, vậy thì hậu quả thế nào thực sự không dám tưởng tượng. Lần đầu tiên anh ta thực sự sợ hãi Dương Thiên.
“Ha ha!” Dương Thiên nhìn Tào Quân, chậm rãi nói: “Đây là lần cảnh cáo cuối cùng! Nếu như anh còn dám tiếp tục tới trêu chọc tôi nữa, vậy thì nằm đấm này sẽ rơi trên người anh đấy!"
Tào Quân nhìn Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và căm hận. Anh ta muốn nói mấy câu tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, nhanh chóng rời khỏi đây.
“Dương Thiên, sao bây giờ cậu lại biến thành như vậy?” 'Tân Ngữ Huyên bước tới bên cạnh Dương Thiên, khó tin nhìn hắn: “Trước kia cậu an tĩnh khiêm tốn, không gây chuyện, sao. bây giờ lại trở thành như thế? Lại còn thích đánh nhau. Dật Phong đã thuyết phục Tào Quân hòa giải rồi, sao cậu còn phải làm như vậy? Cậu khiến tôi quá thất vọng.”
“Ha ha! Dương Thiên này không cần hòa giải! Anh ta cũng. không làm gì được tớ.” Dương Thiên hừ lạnh.
“Dương Thiên, cậu! Haizzz!” Chu Dật Phong nói: “Cậu biết phía sau Tào Quân là bang Thanh, cậu có biết bang Thanh có bao nhiêu người không? Hơn 2000 người! Cậu có thể đánh 100 người, nhưng có thể đánh được 2000 người không?” Nói xong, anh ta còn không ngừng lắc đầu.
“Dương Thiên, đáng lẽ cậu phải nghe lời khuyên của chúng tôi mới đúng, bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, phải làm thế nào đây?” Tân Ngữ Huyên sốt ruột.
“Đủ rồi! Tân Ngữ Huyên, tôi nể tình chúng ta là bạn học cấp ba nên mới không bản bác cậu! Cậu đề cao người khác, hạ thấp tôi! Tôi đã không còn là tên ngốc Dương Thiên béo ú hồi cấp ba, ai nói gì cũng vâng vâng dạ dạ nữa Dương Thiên chậm rãi nói: “Tôi có việc, đi trước đây!”
Nói xong, Dương Thiên đi thẳng về phía trước.
Tân Ngữ Huyên nhìn theo bóng lưng Dương Thiên, trong lòng yên lặng nói: “Dương Thiên, cậu nghĩ thế giới này quá đơn giản. Cậu không biết được trong xã hội này, bối cảnh quan trọng như thế nào đâu. Không có bối cảnh thì phải thu liễm bản thân, nếu không sẽ chịu thiệt. Cậu cứ thế này thì sớm muộn cũng bị vỡ đầu chảy máu mà thôi!”
Dương Thiên vừa đi vừa tức giận, thì ra trong mắt Tân Ngữ Huyên, hắn là một kẻ kém cỏi như thế.
Có lẽ hắn thực sự đã thay đổi rồi, Dương Thiên yên lặng thở dài. Nhưng mà, con đường của những cường giả không được phép mềm yếu, đây là điểm mấu chốt của Dương Thiên!
Dựa theo tính cách của Tào Quân thì chắc chản sẽ còn đến tìm hăn trả thù. Bản thân hẳn thì không sợ, nhưng chỉ sợ liên lụy tới bạn bè thì không ổn.