Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (FULL)

Không phải bọn họ không muốn giúp Phùng Thiếu Phong, chỉ là sau lưng người thanh niên kia còn mười mấy gã to lớn mặc đồ đen nữa, nhìn không phải hạng dễ chọc. Bọn họ đều là sinh viên, làm sao dám động thủ chứ.

“Tào Quân! Mẹ kiếp, anh ỷ đông người thì có bản lĩnh gì chứ? Có giỏi thì hai chúng ta đánh riêng với nhau!” Phùng Thiếu Phong nhìn Tào Quân, lớn tiếng mắng.

Sau đó, cậu ta nhìn về phía cô gái trong ngực Tào Quân: “Tiểu Như, chẳng lẽ em không biết Tào Quân là hạng người gì sao? Em đi theo anh ta, sớm muộn sẽ phải hối hận!”

Cô gái được gọi là Tiểu Như do dự rất lâu, nhưng cuối cùng lại nói: “Phùng Thiếu Phong! Anh không cho tôi được cuộc sống mà tôi muốn! Chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa! Sau này anh cũng đừng tới tìm tôi làm gì, chúng ta chia tay đi”

Vẻ mặt Phùng Thiếu Phong không thể nào tin được: “Tiểu Như, em không phải loại người như thế, em lừa anh!”

Nói xong, không biết Phùng Thiếu Phong lấy đâu ra sức lực, cậu ta vùng vẫy tránh khỏi đám người Trịnh Vân Long, chạy đến trước mặt Tào Quân, muốn kéo Tiểu Như lại.

“Bốp!" Phùng Thiếu Phong còn chưa đến gần được Tào. Quân thì một gã cao to đã bước tới, đạp cậu ta một cái. Phùng Thiếu Phong cảm thấy như mình bị đạp thủng bụng, đau đớn quỳ rạp trên đất không đứng dậy nổi.

“Thiếu Phong!” Tiểu Như lo lắng kêu lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn Tào Quân: “Anh đã hứa với tôi là không làm gì anh ấy, sao anh còn đánh anh ấy hả?”

“Em cũng thấy rồi đó, là cậu ta tự muốn tìm chết, anh cũng không có cách nào.” Tào Quân nhún vai nói.

“Lão nhị!" Nhóm người Trịnh Vân Long lập tức vọt tới, nâng Phùng Thiếu Phong dậy.

“Lão đại! Tôi không cam lòng!” Dáng vẻ của Phùng Thiếu Phong lúc này vô cùng thê thảm, một đạp kia dường như làm bị thương nội tạng của cậu ta, khóe miệng cũng rỉ máu, cả người thất thần như một kẻ mất hồn.”

“AII! Ông đây liều mạng với chúng mày!” Trịnh Vân Long nhìn thấy Phùng Thiếu phong chật vật như thế thì không cầm được nước mắt. Cậu ta đứng lên, lao về phía Tào Quân.

Tào Quân bị Trịnh Vân Long làm cho sợ hãi, dù sao thì hình thể của Trịnh Vân Long cũng vô cùng khủng bố. Anh ta theo bản năng lùi ra phía sau, bực bội nói: “Hừ! Nếu như có nghĩa khí như vậy thì đánh cả hai!”

Trịnh Vân Long có một thân hình mạnh mẽ nhưng dù sao. cũng không địch lại được mười mấy người. Cậu ta mới đánh được vài quả thì đã giống như con thú nhồi bông bị người ta đấm đá túi bụi, chật vật bất kham.

Dương Thiên vừa lúc chạy tới nơi này, nhìn thấy Phùng Thiếu Phong thê thảm nằm dưới đất, còn cả Trịnh Vân Long đang bị đánh thì lửa giận bốc lên. Hắn lập tức nhào tới, tung chân đá bay gã áo đen đang đánh Trịnh Vân Long.

“Bốp!”

Tên áo đen to cao vạm vỡ lập tức bay ngược ra sau hơn mười mét, cả người nện lên một bộ bàn ghế. Bàn ghế vỡ tan, người cũng bất tỉnh nhân sự.

Tào Quân sợ hãi nhìn Dương Thiên, hét ầm lên: “Lên hết cho tôi, đừng để nó lại đây!”

Mười mấy tên mặc đồ đen đều bị cú đạp vừa rồi của Dương Thiên làm cho sợ hãi, không ai dám đi lên. Dương Thiên nhíu mày, không chút khách khí nào, chủ động xông lên đánh cho đám đó ngã rạp xuống đất.

Tào Quân không ngờ Dương Thiên lại có thể đánh như thế. Nhìn thấy thuộc hạ ngã gục hết, anh ta lập tức vã mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Đừng có lại đây! Tao nói cho mày biết, cha tao là lão đại bang Thanh, mày mà đánh tao thì mày chết chắc rồi!"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!