Tám năm đen tối khiến Tần Tử Mặc không thể nào tin được lời nói phiến diện của Cố Tinh Thần, vẫn hoài nghi: "Ngươi có thể nói cho ta biết. Vào tám năm trước có thể nói cho ta biết."
"Nếu ta nói thì với tính tình của ngươi nhất định sẽ nảy sinh xung đột với người của cung Vạn Tượng, đến lúc đó sẽ dẫn đến sai lầm lớn. Không chỉ ngươi sẽ chết, mà vô số dân chúng của nước Nam Huyền cũng sẽ chết thảm. Những năm này, ta không gặp ngươi, cũng không nói cho ngươi biết chuyện này. Thứ nhất là vì sợ người của cung Vạn Tượng sẽ phát hiện ra sự thật. Thứ hai, chỉ có hận thù mới có thể khiến ngươi sống sót trong ngục giam tối tăm tối đó.”
Cố Tinh Thần loạng choạng quay lại long ỷ, thở hổn hển một hơi rồi nói tiếp: “Trong tám năm qua, ta đã xử lý tất cả những người biết ngươi còn sống để ngăn chặn tin tức rò rỉ ra ngoài. Toàn bộ thế giới chỉ có một mình ta biết Tần Tử Mặc ngươi còn sống trên đời."
Cố Tinh Thần đã đè nén chuyện này suốt tám năm, nỗi tra tấn mà y phải chịu thực tế không kém gì Tần Tử Mặc.
Đích thân đưa đại tướng trấn quốc kiêm người bạn thân của mình đến nơi sâu nhất trong thiên lao, làm sao Cố Tinh Thần có thể dễ chịu cho được?
Để đề phòng Tần Tử Mặc làm ra việc ngốc nghếch, Cố Tinh Thần đã cử người treo kim cương huyền thiết lên người hắn, đồng thời không cho phép bất kỳ ai tiếp xúc với Tần Tử Mặc. Bữa ăn hàng ngày đều được đưa đến thông qua một lỗ nhỏ, ai nói một lời sẽ bị thẩm vấn và xử tử.
Vì vậy, không có cai ngục nào dám nói chuyện với Tần Tử Mặc. Bằng cách này, tất nhiên cũng không có ai biết Tần Tử Mặc đang bị giam ở nơi sâu nhất của phòng giam.
Để đảm bảo không có sơ hở, Cố Tinh Thần đã chuẩn bị rất nhiều. Lúc nào y cũng căng thẳng, lo lắng sẽ lộ sơ hở.
"Còn những tướng sĩ đi theo ta nam chinh bắc chiến thì sao? Ngươi đã làm gì họ?"
Dần dần, lệ khí trên người Tần Tử Mặc đã giảm bớt. Có điều như thế cũng không có nghĩa là Tần Tử Mặc hoàn toàn tin tưởng lời nói của Cố Tinh Thần, hắn sẽ đích thân điều tra những chuyện này.
"Đừng lo lắng, bọn họ đều là công thần của nước Nam Huyền chúng ta, ta không giết họ. Tuy nhiên, để ổn định thế cục trong triều đình, ta đã giáng chức tất cả bọn họ thành thường dân, lưu đày ngoài ngàn dặm."
Tất cả những gì Cố Tinh Thần làm đều là để giữ cho Tần Tử Mặc sống sót.
Hai tay Tần Tử Mặc hơi run lên, hắn không biết có nên tin lời nói của Cố Tinh Thần hay không, cả người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Hắn hận Cố Tinh Thần suốt tám năm! Kết quả là, hắn hận sai người rồi, còn nên cảm tạ Cố Tinh Thần mới phải nhỉ?
Trong tám năm tối tăm không ánh mặt trời, một mình âm thầm chịu đựng sự nuốt chửng của bóng tối. Nếu không phải trong lòng có hi vọng và hận thù, Tần Tử Mặc không biết mình có thể kiên trì hay không.
"Sao bây giờ lại thả ta ra? Chẳng lẽ không sợ cung Vạn Tượng biết chuyện sao?"
Tần Tử Mặc vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói của Cố Tinh Thần.
Cố Tinh Thần sớm đã đoán được Tần Tử Mặc sẽ có nghi hoặc, dù sao Tần Tử Mặc đã bị nhốt trong thiên lao lạnh lẽo tám năm, nỗi đau này không phải nói mấy câu là có thể bù đắp được.
"Nửa năm trước cung Vạn Tượng xảy ra đại nạn, tự bản thân đã khó bảo toàn làm sao còn nhớ đến những nhân vật nhỏ bé như chúng ta?"
Trước giờ Cố Tinh Thần sợ lộ tiếng gió cho nên chưa bao giờ đến thiên lao gặp Tần Tử Mặc. Hơn nữa cũng không có nói cho Tần Tử Mặc biết chân tướng sự việc.
Càng nhiều người biết chuyện này thì càng có nhiều rủi ro.
"Cung Vạn Tượng đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Tử Mặc cau mày hỏi.
"Không biết. Tranh đấu của những thế lực lớn như cung Vạn Tượng không phải là thứ mà nước Nam Huyền ta có thể can thiệp và hiểu rõ."
Cố Tinh Thần nhẹ nhàng lắc đầu, xác nhận rất nhiều lần mới dám thả Tần Tử Mặc ra khỏi thiên lao.
"Ta có nên tin tưởng ngươi không?"
Tần Tử Mặc nắm chặt nắm đấm, thân thể khẽ run lên.
"Ngươi nên tin."
Cố Tinh Thần chậm rãi gật đầu: “Với năng lực của ngươi, muốn điều tra rõ ràng chuyện này sẽ không khó khăn gì, ta không có lý do gì để lừa gạt ngươi. Ngươi phải biết rằng nếu ta thực sự muốn ngươi chết, tám năm trước đã không bí mật nhốt ngươi lại."
Vì để cho Tần Tử Mặc tránh được một kiếp, Cố Tinh Thần đã phải trả cái giá rất lớn.
Dù vậy, Cố Tinh Thần cũng chưa bao giờ hối hận.
Y muốn Tần Tử Mặc sống, vì Tần Tử Mặc là người bạn duy nhất Cố Tinh Thần công nhận, không hơn.
"Ta sẽ điều tra rõ ràng."
Tần Tử Mặc tạm thời đè nén lửa giận trong lòng.
Kỳ thực ngay từ khi nhìn thấy Cố Tinh Thần thì Tần Tử Mặc đã tin tưởng y rồi.
Nếu Cố Tinh Thần thật sự muốn Tần Tử Mặc chết thì không cần phải đợi đến hôm nay.
"Tình hình hiện tại của nước Nam Huyền rất bất ổn, ta hy vọng ngươi có thể trở về."
Cố Tinh Thần giải thích tội phản quốc tám năm trước, trực tiếp nói rõ mục đích của y.
Tám năm trước, Đại tướng quân Tần Tử Mặc bị xử tử vì tội "phản quốc", làm rung chuyển nền móng của nước Nam Huyền.
Các hoàng triều xung quanh nhân cơ hội này tấn công nước Nam Huyền về mọi mặt, theo thời gian, nước Nam Huyền dần trở nên không thể tự chống đỡ.
Cùng với tham nhũng của các quan viên trong triều, nước Nam Huyền có thể có nguy cơ bị diệt vong.
Cứ như vậy, sau khi cẩn thận cân nhắc, Cố Tinh Thần chỉ có thể đặt hy vọng vào Tần Tử Mặc.
Tần Tử Mặc im lặng, lẳng lặng nhìn Cố Tinh Thần.
“Vì ngươi mà triều đình chấn động, cho tới bây giờ ta cũng không thể khống chế được nữa. Không phải ngươi giúp ta mà là đang giúp đỡ hàng trăm triệu con dân của nước Nam Huyền."
Cố Tinh Thần và Tần Tử Mặc nhìn nhau hồi lâu, rơi vào trầm tư.
"Thân phận của ta không thể bị lộ. Sắp xếp cho ta một thân phận và chức quan hợp lý."
Tần Tử Mặc nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu.
Tần Tử Mặc nhất định sẽ tự tay tra ra chân tướng của sự việc.
Còn trước đó, Tần Tử Mặc tạm thời nguyện ý tin tưởng Cố Tinh Thần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!