Vốn dĩ Ninh Khiết San đã nhận ra được câu chuyện hứa hàm ý của Dục Linh Nhi, nhưng tránh để Nguyệt Nhi lo lắng thì tốt nhất cô vẫn nên nói chuyện này với Ôn Tề trước đã.
Khi Ôn Tề vừa về đến nhà thì Ninh Khiết San đã kéo tay của anh lên phòng, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh. Vốn dĩ Ôn Tề còn nghĩ là cô đang muốn cùng anh sinh một bảo bối, nhưng sau khi hai người họ vào phòng thì cô ngay lập tức chốt khóa cửa lại, nhìn anh gấp gáp nói:
- Chị Linh Nhi muốn chúng ta giúp chị ấy vào ngày mai.
Ôn Tề nghe vậy liền nhíu mày, sau đó vô cùng không vui nhìn cô, nói:
- Chuyện quan trọng em muốn nói với anh là chuyện này sao?
Ninh Khiết San gật đầu, ngoài chuyện này thì giữa họ còn chuyện gì quan trọng cần nói hay thương lượng với nhau sao? Tuy có chút thất vọng nhưng anh không để lộ cảm xúc của mình ra, anh liền hỏi tại sao cô lại biết Dục Linh Nhi muốn họ giúp cô ấy.
Khi nghe chồng mình hỏi như thế thì Ninh Khiết San cũng ngoan ngoãn kể lại.
[...]
Hôm đó là ngày đầu tiên cô đến làm việc, và đã được Dục Nguyệt Nhi sắp xếp chỗ ngồi bên cạnh Triệu Thục Đoan, nhưng vào lúc gần giờ nghỉ trưa thì cô ấy đã kéo tay của cô lại, nói:
- San San, tớ vừa nghe một chuyện này, không biết cậu có muốn nghe hay không?
- Có chuyện gì sao? Nhưng đợi chút chúng ta cùng nhau ăn trưa rồi nói có được không? Bây giờ đang trong giờ làm việc mà.
- Cũng sắp nghỉ trưa rồi mà, chúng ta nói chút đi.
Nghe Triệu Thục Đoan nói cũng có lý, nên cô đã quyết định nghe cô ấy kể về chuyện.
Câu chuyện của cô ấy nói về một con mèo.
Cô ấy nói trước kia bên cạnh nhà của cô ấy có một cặp vợ chồng khó sinh con, nên họ đã quyết định nhận nuôi một con mèo nhỏ, nhưng vì mèo nhà họ là mèo hoang nên bản tính hay đi lang thang vẫn còn ở trong nó. Dù cho đôi vợ chồng đó yêu thương thế nào thì nó vẫn nhất quyết đi tìm nhà của mình, đến khi người chồng nhìn thấy vợ mình buồn bã như thế thì ông ấy đã tìm một con mèo khác, y hệt với con mèo trước đó.
Nhưng tránh việc con mèo đó lại đi lạc rồi mất tích nên ông chồng đã đưa nó đến bác sĩ để cấy vào người của nó một con chíp, đây là một con chíp định vị và nghe lén. Vì họ sợ con mèo của họ bị bắt đi đến những nơi không thể định vị thì ít nhất họ cũng có thể nghe thấy giọng nói của người đã bắt nó... Hoặc ít nhất là nghe được những tiếng kêu cuối cùng của nó.
[...]
- Ý em là... Con mèo đó chính là Dục Linh Nhi?
Ninh Khiết San gật đầu, vì vốn dĩ theo những gì cha đã điều tra và nói cho cô biết thì năm đó Dục gia bị thiêu thì không tìm thấy tro cốt của hai đứa con gái. Mà cô còn nghe nói trước khi ngôi nhà bị phóng hỏa thì Dục Linh Nhi đã được đám côn đồ kia đưa đi rồi, còn Dục Nguyệt Nhi thì cô không biết làm sao mà thoát được.
Nhưng nếu liên kết mọi chuyện lại thì cũng có chút hợp lý đó, năm đó theo Ôn Tề nhớ thì Lục Xán và vợ mình rất khó để có con, lão ta và vợ đã mất hai đứa con khi đứa nhỏ còn chưa thành hình. Mãi cho đến sau này, khi Lục phu nhân mang thai lần thứ ba thì đã hạ sinh an toàn, nhưng do thai nhi sinh thiếu tháng nên đã chết ngay sau đó không lâu, Lục phu nhân sợ chồng mình buồn bã và tiêu cực nên đã âm thầm đem một đứa nhỏ khác về thay thế, cũng chính là Lục Chi Nghiên. Vì bà ấy biết chồng mình đã mong đứa con này lắm rồi, vì thế nên mới nhắm mắt làm bừa, nhiễm loạn huyết mạch...
Nhưng rồi... Sau khi Lục Chi Nghiên ba tuổi, thì Lục phu nhân đã qua đời do bệnh nặng, trước khi nhắm mắt xuôi tay thì bà ấy vẫn cầu xin Lục Xán hãy chăm sóc thật tốt cho con cái. Mặc dù ông ta cũng rất nghi ngờ về Lục Chi Nghiên, nhưng vì vợ mình, vì lời hứa của một tên đàn ông nên Lục Xán cũng không tiến thêm bước nào nữa, chỉ an ổn ở vậy làm gà trống nuôi con.
Nhưng mười năm trước, anh từng nghe qua một chuyện xôn xao dư luận của Lục gia, nói rằng Lục Xán không phải hạng đàn ông nhất nhất chung tình như mọi người thường thấy, ở sau đó ông ta đã giấu một tiểu nhân tình. Vào ngày sinh thần của mình thì Lục Xán đã công khai với báo chí bản thân đã có người bạn đời, nhưng họ chưa kết hôn.
Một năm sau, câu chuyện tình cảm tốn bao nhiêu giấy mực của cánh báo chí cũng dần lắng xuống và đi vào quên lãng.
Lúc này, Ôn Tề mới nghĩ đến một khả năng, nếu như năm đó Dục Linh Nhi được đưa đi, thì rất có thể tiểu tình nhân năm đó của Lục Xán chính là Dục Dục Linh Nhi. Ông ta đã âm thầm huấn luyện chị ấy, để bây giờ sử dụng chị ấy vào việc này.
- Anh nghĩ... Liệu Nguyệt Nhi có...
- Anh cũng chẳng biết nữa.