Buổi tối hôm đó thì Vera và Tích Hiệu cũng về đến nhà, nhưng khung cảnh khiến họ ngạc nhiên lại chính là Ôn Tề và Ninh Khiết San đang ở bếp cùng nhau nấu ăn, ban đầu họ còn tưởng bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm, nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn như vậy.
Lúc này Tích Hiệu mới chầm chậm bước đến để xác nhận rõ hơn, nhưng chưa để cậu ta lên tiếng thì Ninh Khiết San đã nhìn thấy họ, cô nhìn thấy họ ngạc nhiên như vậy cũng không lấy làm lạ lắm, dù sao thì trước kia cô cũng từng nhiều lần đối đầu với Ôn Tề, không chỉ vậy mà từng có một thời gian cô đã lừa dối anh, nên có lẽ tâm trạng hiện tại của họ giống anh, đang nghi hoặc cô.
- Hai người về cùng nhau à?
Vốn dĩ đó chỉ là một câu hỏi vô cùng bình thường, nhưng nếu là bình thường thì Vera sẽ nhanh miệng nói phải, dù sao mối quan hệ của họ cũng chỉ là tri kỷ mà thôi. Nhưng đột nhiên bị phu nhân hỏi đến đây thì cả Vera và Tích Hiệu không nhịn được mà tự nhột.
Thấy thái độ có vài chỗ kì lạ kia của cả hai, Ninh Khiết San liền nhướng mày khó hiểu, chẳng lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì khó nói hả?
Nhưng Tích Hiệu lại nhanh miệng nói là họ chỉ tình cờ gặp nhau trên đường về, nên là mới đi chung. Cứ nghĩ câu trả lời này đã vô cùng hoàn mỹ, không có chỗ nào nhưng Ninh Khiết San và Ôn Tề nhìn nhau, sau đó lại đồng thời "À" một tiếng, khiến cho hai người kia càng chột dạ hơn.
Sau đó thì Vera cũng nhanh chóng lấy cớ đi cả ngày nên toàn thân đều bẩn, đành phải lên phòng tắm rửa đã.
Ninh Khiết San nhìn thái độ chạy trối chết của Vera cũng đủ hiểu được chuyện gì đã xảy ra rồi. Tuy nhiên thì Tích Hiệu cũng không khiến mọi người thất vọng, cậu ấy thấy Vera chạy mất thì cũng nhanh chóng viện một lý do nào đó rồi đi luôn. Ngay lúc này Ninh Khiết San mới khoanh tay trước ngực, còn tỏ vẻ khinh thường, nói:
- Chắc chắn là có chuyện gì đó mờ ám.
Ôn Tề nhìn vợ mình đa nghi như vậy cũng chỉ biết thở dài ba phần bất lực, bảy phần như ba, anh cũng chẳng biết phụ nữ sao lại phải đa nghi như vậy chứ?
Lúc này, Ninh Khiết San cũng nhìn ra được tầm mắt của Ôn Tề đang nhìn mình, cô liền nhìn anh, sau đó, nói:
- Anh nhìn em làm gì?
- Anh thấy em hình như có suy nghĩ lệch lạc rồi. Anh quen biết hai người họ mười năm, chắc chắn họ không có gian tình, nếu có thì cũng đã có lâu rồi.
Nhưng Ninh Khiết San lại lắc đầu, cô còn nói anh suy nghĩ quá đơn thuần. Trên đời này thứ dễ thay đổi nhất chính là tình cảm, từ tình bạn chí cốt vẫn có thể chuyển biến thành tình yêu mà, không chỉ vậy mà có khi từ thù hận còn biến thành tình yêu mấy hồi.
Nghe những suy luận của cô thì anh càng cười bất lực, vợ anh hình như bị nhiễm những câu chuyện ngôn tình tạp nham trên mạng mất rồi. Anh bước đến, vỗ nhẹ lên trán của cô, nói:
- Em đó, nghĩ linh tinh, suy đoán bừa bãi có khi lại khiến Vera buồn, dù sao cô ấy cũng là nữ nhân, bị vấy bẩn thanh danh thì không tốt. Hơn nữa nếu Tích Hiệu có ý với Vera thì anh thấy rất khó...
- Sao anh lại nói như vậy?
Ninh Khiết San không hiểu, vốn dĩ Vera cũng chỉ là một cô nhi, còn Tích Hiệu là bị cha mẹ bán đến Ôn gia. Giữa hai người có thân thế như vậy thì còn có gì ngăn cản được họ sao?
Anh mới nhẹ nhàng ôm lấy eo của vợ mình, nói:
- Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì em nghĩ Vera sẽ sống chết vì Ôn thị nhiều năm như vậy sao?
- Ý anh là... Thân phận của Vera là một ẩn số? Cô ấy không đơn thuần là một cô nhi.
Ôn Tề lúc này cảm thấy có chút thành tựu và hãnh diện, vợ anh đúng là rất thông minh, chỉ cần nói vài câu thôi cũng đủ để hiểu hết vấn đề. Nhưng mà chuyện thân phận của Vera là chuyện tuyệt mật, từ trước đến giờ anh chưa nói với ai, kể cả Tích Hiệu... Nhưng lần này anh lại trái giao ước của hai người họ, anh đã đem chuyện này nói với cô.
Cô cũng biết chắc chắn chuyện anh nói không phải chuyện giỡn, nhưng mà cô cũng không biết phải giúp đỡ thế nào. Chỉ nhìn anh rồi mỉm cười, nói:
- Em nghĩ chuyện của họ thì cứ để họ giải quyết, chúng ta cũng chỉ là người ngoài, nói thế nào cũng không bằng người trong cuộc.
- Anh nghe em.
[...]
Thật ra vừa rồi trước khi về nhà thì Vera và Tích Hiệu có đảo một vòng Diêu thành, nhìn khung cảnh xung quanh khiến cho tâm trạng của Vera đỡ căng thẳng hơn.
Sau một trận khóc lóc đến thương tâm thì hiện tại tâm trạng của Vera thật sự đã thoải mái hơn rất nhiều, bao nhiêu năm qua cô ấy phải chống đỡ một mình thật sự quá mệt mỏi, nhưng bây giờ... Khi có thể khóc hết một trận thì đúng là khiến người ta thấy tốt hơn.
Bất chợt Tích Hiệu lại nắm lấy tay của Vera, anh cũng chỉ muốn an ủi cô bạn này một chút nhưng không ngờ mọi chuyện lại không như vậy, anh nhìn cô, hai người nhìn nhau trong một không gian chật hẹp trên xe, nhìn thấy ánh mắt long lanh của Vera mà Tích Hiệu không thể nhịn được, anh liền đưa mặt sát bên cô.
Nhưng rất nhanh thì Vera đã tỉnh táo và đẩy anh ra, suýt chút nữa là họ đã hôn nhau rồi. Ngay lúc này gương mặt của Vera cũng vì không khí ngượng ngùng vừa rồi làm cho đỏ lên, Tích Hiệu cũng bị dọa một trận sợ hãi mà hít thở không thông.
Anh ngồi ngay ngắn lại ở ghế lái, sau đó liền khẩn trương, nói:
- Xin... Xin lỗi... Tôi...
- V... Về thôi.
- Được.
Sau đó thì hai người họ vẫn giữ nguyên trạng thái kích động vừa rồi mà về Ôn gia, trên đường về thì cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Điều này đã triệt để làm cho Tích Hiệu biết được tình cảm của bản thân, anh không phải ghét Vera mà chỉ là anh chưa biết cách quan tâm người con gái ấy... Bây giờ, anh biết được cô ấy không phải cô nhi mà chính là mất cha mất mẹ, sau đó còn bị lưu lạc thành cô nhi...
Chuyện bí mật này chắc hẳn Ôn Tề đã biết... Và anh là người thứ hai, cô ấy đã tin tưởng anh như vậy thì anh còn nghi ngờ gì về tình cảm mình dành cho cô ấy nữa chứ?
Tích Hiệu vừa định lên tiếng nói thì Vera đã nói:
- Chuyện tôi và nhà họ Dục có liên quan... Anh đừng nói với người khác, tôi cần điều tra một người.
- Ý cô là Dục Linh? Người của Lục Xán cài vào Ôn thị?
- Tôi không chắc, nhưng chị ấy có thể là chị gái tôi...
Bất chợt Tích Hiệu có chút cứng đờ, anh không biết nên an ủi thế nào.
- Cô... Không sao chứ?
- Tôi không sao.
#Yu~