Ôn Tề và Ninh Khiết San đến mộ phần của Ôn gia cũng không vội về, khi cô trước mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Ôn đồng ý gả cho anh thì anh đã vô cùng kích động. Anh cũng chẳng biết lời nói này của cô là lời thật lòng hay chỉ đơn giản là muốn an ủi anh mà thôi, nhưng sau khi Ninh Khiết San nói ra những lời này thì cô đã nhìn anh bằng cặp mắt vô cùng chân thành.
Ninh Khiết San nhìn anh có vẻ không tin mình lắm liền nghiêng đầu, nhưng sau đó thì Ôn Tề vẫn dịu dàng kéo tay của cô ngồi xuống bên cạnh mình, dù sao thì cô cũng đã đến đây với thân phận là con dâu của Ôn gia, như vậy cũng đủ để chứng minh được rằng cô thật sự xem mình là người nhà họ Ôn, còn những câu còn lại thì cũng không chắc cái nào là lời thật lòng, cái nào là lời nói đùa cho vui nữa.
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Anh đang không biết hiện tại em có thật sự muốn ở lại đây hay không, nếu em không muốn ở đây cùng anh thì anh có thể gọi xe cho em về trước nhé?
Cô có chút không hiểu, người đàn ông này là ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy chứ? Chẳng phải vừa rồi cô đã nói là bản thân hiện tại chính là cam tâm tình nguyện gả cho anh rồi hay sao? Bây giờ lại còn hỏi là cô có muốn ở lại đây hay không, nam nhân này chính là muốn chọc giận cô hay sao đây?
Nhưng dừng lại một chút thì Ninh Khiết San không kịp đứng dậy đã có hai người đi đến. Cô cũng cố gắng đưa mắt nhìn thì nhìn cũng có chút quen mắt, hình như nét mặt của người này cũng có vài chỗ giống với Ôn Tề nhỉ?
Chưa kịp để cô đưa mắt nhìn anh thì Ôn Tề đã kích động đến mức đứng dậy, cô cũng vì quán tính đó mà đứng lên theo, còn không quên giữ lấy tay của anh, vì nhìn thấy được sự khó chịu trong mắt của anh, nhưng cô cũng chẳng biết người phụ nữ trước mặt là ai, nhưng nhìn thái độ này của anh thì chắc chắn là không phải người tốt.
- Bà còn mặt mũi tới đây sao?
- Tề Tề, sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy chứ, dù sao chúng ta cũng là mẹ con ruột thịt mà. Hơn nữa, Ôn gia chẳng phải hiện tại đã là do con làm chủ rồi sao? Con trai của mẹ là gia chủ Ôn gia, mẹ đương nhiên cũng là thái phu nhân của Ôn gia rồi, đến mộ phần Ôn gia thì có gì sai chứ?
Nghe đến đây thì Ninh Khiết San cũng biết thân phận của người đàn bà này là ai rồi, hóa ra bà ấy chính là Từ Tinh – Là mẹ ruột của Ôn Tề, không những thế mà bà ta và anh hình như không được hòa hợp cho lắm thì phải, cô vừa định lên tiếng chào hỏi “Mẹ chồng” một tiếng nhưng đã được Ôn Tề ngăn lại, anh còn dùng gương mặt vô cùng bất mãn nhìn Từ Tinh, nhưng sau đó thì cô gái bên cạnh bà ta lại lên tiếng nói:
- A Tề, sao anh lại nói chuyện với mẹ mình gay gắt như vậy, bà ấy cũng là mẹ của anh mà.
- Cô thì có quyền gì lên tiếng ở đây?
Cô gái kia không ai khác mà chính là Lục Chi Nghiên, cô ta từ chỗ của Từ Tinh biết được hôm nay là ngày giỗ của Ôn gia nên đã nằng nặc đòi đi theo cho bằng được. Vì cô ta biết chắc chăn hôm nay anh cũng sẽ đến, chẳng những thế mà còn việc bình thường anh sẽ luôn ở đây cả một ngày, không ăn không uống chỉ để cố gắng bù đắp lại lỗi lầm của Từ Tinh đã gây ra cho Ôn gia.
Nhưng anh biết rõ nhưng chuyện anh làm hoàn toàn chẳng đủ để bù đắp cho các vong linh chết oan của Ôn gia, vốn dĩ họ chẳng biết chuyện gì, càng không liên quan gì đến chuyện này nhưng mà vì họ làm việc ở Ôn gia nên đã bị liên lụy mà chết oan, vì số người chết năm đó không hề nhỏ, nên anh cũng chẳng thể nào đến từng nhà để tạ tội được, anh chỉ biết hỗ trợ cho gia đình họ hằng năm, cũng xem như là cống hiến một chút công đức nhằm an ủi gia quyến của họ vậy.
- Xem con kìa Tề Tề, sao con lại lớn tiếng với Nghiên Nhi như vậy chứ, con bé cũng chỉ là hiếu thuận thôi mà.
Nhưng ngay sau đó thì ánh mắt của Từ Tinh và Lục Chi Nghiên lại hướng về phía của Ninh Khiết San, cô cũng có chút gì đó thấy khó chịu và không thoải mái với ánh nhìn kia của hai người họ. Từ Tinh lúc này mới nở một nụ cười nhạt, nói:
- Ít nhất thì Nghiên Nhi cũng hiếu thuận mà gọi một tiếng mẹ, chứ đâu có như đứa con dâu nào đó, chẳng biết cha mẹ dạy dỗ kiểu gì mà gặp mẹ chồng lại không thể mở miệng chào hỏi một tiếng.
Ninh Khiết San muốn nói gì đó nhưng Ôn Tề lại ngay lập tức kéo cô ra sau lưng của mình, nói:
- Từ khi cô ấy bước chân vào Ôn gia thì chỉ có tôi là chồng, cô ấy không có mẹ chồng! Cho dù có mẹ chồng thì cũng là gia chủ trước của Ôn gia, và bà ấy họ Vương, không phải họ Từ.
Bị chính đứa con trai của mình chọc tức nhưng Từ Tinh cũng không thể tỏ rõ thái độ tức giận của mình được, bà ta chỉ nắm lấy tay của Lục Chi Nghiên rồi nhẹ nhàng vỗ vài cái, rồi còn nói cô cứ yên tâm, cho dù hiện tại bà ấy không phải thái phu nhân của Ôn gia, nhưng tương lai thì cô ta chắc chắn là thiếu phu nhân của Ôn gia.
Ôn Tề nghe đến đây thì chẳng thể nào nghe lọt tai nữa rồi, cái gì mà tương lai chắc chắn là thiếu phu nhân cơ chứ? Anh còn ở đây, vợ anh còn ở đây thì làm gì tới lượt của Lục Chi Nghiên làm gia chủ mẫu của Ôn gia cơ chứ. Ngoài ra, anh và Lục Xán còn đang đối đầu gay gắt thì làm sao có chuyện anh và con gái của ông ta lại kết hôn chứ, đúng là chuyện nực cười nhất trên đời này mà.
- Từ Tinh, tôi nói cho bà biết, cho dù Ôn Tề tôi có chết bất đắc kì tử thì tôi cũng chỉ có một người vợ là Ninh Khiết San, còn về Lục Chi Nghiên thì ngại quá, tôi không thích dạng con gái ngu ngốc như cô ta, bà cũng đừng mong dựa vào Lục gia mà đối đầu với tôi… Bà đấu không lại tôi đâu.
- Tề Tề, sao mẹ con chúng ta cứ phải căng thẳng như vậy chứ, chúng ta chẳng phải chỉ cần hòa thuận là có thể nắm chắc Ôn gia rồi hay sao?
Nhưng Ôn Tề không hề có bất cứ thái độ nào gọi là hòa nhã, anh cười nhạt một cái, sau đó nhìn Từ Tinh, lạnh nhạt nói:
- Hiện tại tôi đã là gia chủ Ôn gia rồi đây? Còn cần bà sao?