Giờ ăn trưa, những người cùng phòng với cô đã muốn lợi dụng việc này để chèn ép cô nhưng Vera đã đến sớm hơn một bước, kéo Ninh Khiết San đi. Những người nhìn thấy đều khinh hãi, bình thường thư ký Vera là thư ký thân cận của Ôn tổng, ngoại trừ Tích Hiệu và Trình Tư Tư ra thì có lẽ sắc mặt của cô ấy vô cùng lạnh lẽo, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Vera lại trái ngược hoàn toàn, cô rất nhẹ nhàng và dịu dàng với Ninh Khiết San.
Đợi đến khi Ninh Khiết San ý thức được thì Vera đã kéo cô vào phòng riêng của cô ấy, nhìn thấy khung cảnh xung quanh lại khiến cho cô kinh ngạc, cô không nghĩ Vera lại kéo mình đến đây chỉ để ăn trưa thôi sao? Những không chỉ có Vera và ngay cả Trình Tư Tư cũng ở đây, đột nhiên cô lại có cảm giác khó tả, nói sao nhỉ? Không bí xung quanh cô bây giờ cực kỳ ám muội, chẳng những vậy mà đến cách ăn cũng thấy kì lạ lắm rồi.
- Vera, cô gọi tôi đến đây làm gì vậy?
- Làm gì à? Ăn trưa đó.
Đại não của cô lập tức nhảy số, cảm nhận được cảnh báo nguy hiểm bên cạnh, nhưng chưa để Ninh Khiết San nói gì thì Vera đã nhanh chóng rời khỏi, cô ấy viện cớ là bận nên phải nhanh chóng đi xử lý công việc của mình. Bây giờ trong căn phòng này chỉ còn lại cô và Trình Tư Tư, trên dưới công ty ai cũng đồn thổi rằng Trình Tư Tư có tư tình với Ôn Tề, nhưng trải qua một buổi tiếp xúc thì Ninh Khiết San thấy chị ấy không phải loại người tiểu nhân như các lục trà biểu hay bạch liên hoa kia?
- Sao em lại nhìn chị như vậy?
- Em không có…
Trình Tư Tư mỉm cười nhìn cô, sau đó liền lắc đầu lên tiếng nói:
- Em nghĩ chị không nhìn ra sao? San San, em đừng nghĩ nhiều, chị không thích Ôn Tề, từ đầu đã không thích cậu ta, hiện tại cũng vậy. Còn về lý do chị làm việc cho Ôn thị là do chị muốn để Trình thị cho Trịnh Nghiệp và Mỹ Hy, nhưng mà đứa em trai này lại không có hứng thú với thương trường… Ôn Tề muốn chị đào tạo em, sau khi chị rời khỏi Ôn thị thì em sẽ là người thay thế vị trí của chị.
Những gì muốn nghe thì Trình Tư Tư đều đã nói hết rồi, cô cũng không biết tại sao mình lại có những suy nghĩ kì quái như thế nữa, nhưng dù sao Ôn Tề cũng là người đàn ông vô cùng xuất chúng, không những thế mà anh còn cực kỳ quyến rũ. Nói đúng hơn chính là tàn nhẫn đến bí ẩn, từ bí ẩn lại khiến người ta cảm thấy thích thú.
Ninh Khiết San nhìn chị ấy, nhưng nếu chỉ vì lý do đó thì chị ấy có thể rời khỏi Ôn thị từ lâu, nếu như chị ấy rời khỏi Ôn thị về Trình thị thì bây giờ chị ấy đã là Trình tổng của Trình thị chứ không phải là một trưởng phòng nhỏ nhoi của Ôn thị, chắc chắn bên trong đó còn có nguyên nhân sâu xa hơn.
Trình Tư Tư cũng không muốn người khác quá hiểu về mình, nên chị ấy chỉ nói đến đây thôi.
Sau khi dùng xong bữa trưa thì Trình Tư Tư và Ninh Khiết San cũng quay về phòng làm việc, Thục Đoan thật sự bị dọa cho chết rồi, vừa rồi thì được Vera đưa đi, bây giờ lại đi cùng Trình Trưởng phòng quay lại, rốt cuộc thì thân phận của cô gái mới vào thực tập này là gì?
Ninh Khiết San cũng nhìn ra được sự hốt hoảng trên gương mặt của Thục Đoan, cô cũng không biết là bây giờ mình nên giải thích thế nào nữa, chẳng lẽ nói mình là Ninh đại tiểu thư? Tới lúc đó thì đừng nói những người cùng phòng ban, có khi ngay cả Thục Đoan cũng không tin chuyện này đâu. Con gái quyền thế của Ninh gia lại có thể ở đây là thực tập sinh của Ôn thị hay sao? Chỉ cần nói một tiếng thì cho dù là chức vị gì thì Ninh Tuân cũng sẽ để lại cho con gái mà.
Cô chỉ biết thở dài, đúng là thương trường như chiến trường, chẳng những bên ngoài đấu đá với cái đối thủ có danh có tiếng, ngay cả nội bộ cũng xảy ra những mâu thuẫn, tranh chấp, nếu không phải sức chịu đựng của Ôn Tề lớn thì chắc hẳn anh đã bỏ cuộc lâu rồi.
Nghĩ đến đây, bất giác Ninh Khiết San lại lắc đầu mạnh một cái, cô lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa rồi, tại sao đột nhiên cô lại nghĩ đến anh chứ, đúng là điên mà.
- San San, cậu sao vậy?
- Tớ không sao… Mà phải rồi, tại sao cậu lại nhu thuận theo ý họ như vậy chứ? Cậu đến đây là để học hỏi kinh nghiệm làm việc, chứ có phải công ty để làm chân sai vặt cho đám tiểu thư, công tử kia đâu.
Thục Đoan nghe đến đây liền bật cười, cô ấy cũng không phải lần đầu tiên nghe người mới nói những câu này, ai nấy vào công ty mới đều nghĩ bản thân sẽ được học tập kinh nghiệm, sau khi thực tập thì đều được nhận vào công ty làm nhân viên chính thức, chỉ có điều đời không như là mơ… Cái gì cũng phải có cái giá của nó, thực tập sinh là giai cấp nô lệ ở đây, nếu không làm theo ý họ thì những người này sẽ đánh giá không tốt, đến khi quyết định giữ hay không thì sẽ dựa vào số đông đánh giá. Dù sao thì ngày một, ngày hai không quen, nhưng những ngày tiếp theo từ từ rồi cũng quen thôi.
Nói đến đây, bất chợt Triệu Thục Đoan liền dừng lại, nhìn cô rồi mỉm cười, nói:
- Mà tớ thấy cậu được hậu thuẫn lớn như thế mà tại sao lại còn vào đây?
- Tớ có hậu thuẫn nào đâu?
- Cậu đừng giấu tớ nữa, vừa rồi tớ xem hồ sơ của cậu rồi. Cậu là Ninh Khiết San, Ninh đại tiểu thư nhà họ Ninh ở Đông – Nam Diêu thành. Nhưng tớ có một thắc mắc…
- Có chuyện gì sao?
Triệu Thục Đoan nhìn ngó xung quanh một chút, rồi ghé sát vào tai của cô, hỏi nhỏ:
- Tớ thấy trên hồ sơ cậu để đã lập gia đình… Vậy…Chồng cậu là ai vậy?