Buổi tối ngày hôm đó thì để chúc mừng Ninh Khiết San kiêm Ôn phu nhân kiêm chức Ninh tổng tương lai của Ninh thị nên cả nhà trên dưới tổng cộng bốn người cùng nhau ở lại homestay để mở tiệc nướng.
Ban đầu Ninh Khiết San không có ý định đó nhưng do Vera đã nài nỉ cô quá nên cô đã đồng ý, cô cùng Vera đã chuẩn bị nguyên liệu, còn Tích Hiệu đảm nhận vai trò nướng thức ăn, riêng chủ tịch Ôn Tề cũng chẳng rảnh rỗi, tuy là anh không biết nấu ăn nhưng tứ chi vẫn còn lành lặn nên anh đã được phân công trách nhiệm bưng bê nói thẳng ra là chân sai vặt cho mọi người.
Đây là lần đầu tiên Vera và Tích Hiệu nhìn thấy ông chủ của mình ngơ ngác như vậy, vốn dĩ họ không định sẽ nhờ vả nhưng thật sự với một ngồi nhà lớn như thế này mà không có người đọn dẹp chính là cực hình, Ninh Khiết San nhìn anh, sau đó cũng không biết nói gì với anh hai với Tích Hiệu, trong Ôn gia người cô có thể trò chuyện chỉ có một mình Vera mà thôi.
- Phu nhân, cô có thích ăn hải sản không?
- Tôi không kén ăn.
- Phu nhân, hay tôi nhờ Tích Hiệu nướng mực cho cô nhé?
- Sao cũng được.
Vera thật sự hết cách rồi, cho dù cô đã chịu mở miệng nói chuyện nhưng những gì cô nói đều rất lạnh nhạt, không hề có chút dao động hay cảm xúc gì, nhưng đó là đối với Vera, còn chỉ cần là Ôn Tề mở miệng thì cô lập tức im lặng, vốn dĩ cô cũng không muốn đối xử lạnh nhạt với anh như thế nhưng cô cũng không biết tại sao bản thân lại làm như vậy nữa. Cô cứ có cảm giác nếu đối mặt với anh thì cô sẽ cảm thấy áp lực, muốn mở miệng xin lỗi nhưng rồi lại không thể nói ra thành lời, chỉ có thể nuốt hết những câu cần nói vào trong.
Tích Hiệu cũng cố ý kéo Vera sang một bên, để cho Ôn tổng và phu nhân có không gian riêng, lúc này ở sân vườn chỉ còn có Ôn Tề và Ninh Khiết San, anh đưa mắt nhìn cô, cũng thấy cô đang nhìn mình, anh nói:
- Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
- Chuyện của…
- Của?
Ninh Khiết San thật sự muốn nói xin lỗi nhưng cô thật sự không thể nào mở lời được, nhìn thấy Ôn Tề, đối diện với anh như thế này, cô càng không có can đảm để nói ra những lời mình muốn nói. Bây giờ thì đến cả mở miệng cũng không thể nào nói ra được những câu mình muốn nói nữa.
Ôn Tề đưa mắt nhìn cô, sao đó liền dịu dàng đưa tay xoa xoa đầu của cô, nói:
- Không sao, tôi không ép em, hiện tại em không muốn nói thì không cần nói. Dù sao thì anh cũng đã sớm quen ròi.
Nói xong, Ôn Tề liền xoay lưng rời đi, nhưng đã sớm được Ninh Khiết San nắm lấy bàn tay của anh, cúi đầu nói:
- Tôi xin lỗi...
Cô nhỏ giọng, âm vang của cô giống như là đang rất sợ hãi, cũng như là có chút gì đó cực kỳ không thoải mái. Anh biết cô là thiên kim tiểu thư Ninh gia, từ nhỏ sống trong quyền thế được cha mẹ bảo bọc vô cùng an toàn, những thứ cô được dạy đều là những tư tưởng đúng đắn, nên dường như những chuyện như thế này cô chưa từng trải qua.
Đúng, cô là thiên kim được gia đình bảo bọc, cuộc sống của cô vốn dĩ chỉ toàn một màu hồng, cuộc đời này vẫn chưa nhìn thấy cái gì có màu xám xịt, nhưng kể từ giây phút cô gặp anh, cuộc đời của cô đã bị bao lấy bằng một màu đen u tối, bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy với cô, với một người chưa từng trải qua những chuyện đau khổ thì làm sao có thể chịu được những chuyện này.
Nên chuyện nói ra hai từ “xin lỗi” thật sự rất khó khăn.
Ôn Tề nhìn cô, ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô, sau đó cũng nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của cô một nụ hôn nhẹ, nói:
- Em không có lỗi, là tại anh. Nếu như ngay từ đầu anh nói cho em biết sự thật thì có khi em sẽ không khó xử như vậy. Là lỗi của anh.
Ninh Khiết San có chút giật mình, cũng có chút rung động, cô cũng chậm rãi ôm anh, tựa mình vào lồng ngực của anh, sau đó vẫn là không nhịn được mà òa khóc.
Khung cảnh tuyệt vời này cũng không thể lãng phí như thế. Vera và Tích Hiệu đứng ở trên phòng cũng nhìn lén phía dưới, sau đó cũng không quên chụp lại, Tích Hiệu nhìn cô ấy khó hiểu, liền hỏi:
- Cô đang làm gì vậy?
- Anh có thể hỏi những câu cả nước không ai biết không hả? Không thấy tôi đang chụp ảnh à?
- Nhưng cô chụp ảnh làm gì?
Vera thật sự không biết người đàn ông này ngốc thật hay giả vờ ngốc nữa, cô ấy liền liếc cậu ta một cái, sau đó nói:
- Tôi chụp xong đem đi pha nước cho anh uống. Thật là…
Nói xong thì cô ấy liền vùng vằng đi xuống dưới nhà bỏ lại Tích Hiệu gãi đầu khó hiểu, bây giờ cậu ta vẫn không biết mình nói gì sai sao? Không biết thì hỏi thôi mà.
Nhưng sau đó thì cậu ta liền cầm điện thoại lên xem, Vera vừa mới đăng lên khoảnh khắc mới, là bức ảnh vừa rồi cô ấy chụp lén phu nhân và Ôn tổng, bên trên bức ảnh còn có một dòng trạng thái.
“Trong tình yêu không phân biệt đến trước hay đến sau, quan trọng là đúng lúc và đúng người”
Tích Hiệu đọc được dòng trạng thái này liền bắt đầu suy nghĩ, từng câu từng chữ trong nó đều là đang nói về Ôn tổng và phu nhân, nhưng cũng có một phần là nói về cậu ta…Tích Hiệu biết, Vera luôn cần sự bảo hộ an toàn, cô ấy bị bỏ rơi quá nhiều lần nên không muốn đưa ra sự lựa chọn gấp gáp để rồi bản thân lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Sau đó thì Tích Hiệu cũng để lại bên dưới một dòng bình luận:
[Bị bỏ rơi không đáng sợ, đáng sợ là em không dám mở lòng để chào đón một người mới!]