Tích Hiệu sau khi tiễn Vera một đoạn thì cũng ủ rũ đi vào nhà, Ôn Tề đứng ở trên thư phòng nhìn xuống thì cũng đã thấy rõ mồn một tấm lòng mà Tích Hiệu dành cho cô ấy không đơn giản là tình đồng nghiệp, cộng sự bên nhau mà từ lâu cậu ta đã dành một thứ tình cảm đặc biệt cho cô ấy, chỉ có hai người họ không nhận ra mà thôi.
Sau đó thì anh cũng không để ý đến chuyện của người ta nữa, hiện tại chuyện của bản thân mình anh còn lo chưa xong thì hơi sức đâu lại lo cho họ.
Lúc này khi Ôn Tề đi vào phòng thì Ninh Khiết San cứ như một khúc gỗ mà ngồi im ở một góc giường. Đến cả nhìn anh cũng chẳng thèm liếc lấy một cái chứ đừng nói là nói chuyện, gương mặt hiện tại của cô chỉ có một câu chính là “lặng như nước trong hồ”, đến cả một gợn song, một chút dao động cũng có. Nhưng Ôn Tề làm sao có thể để cô im lặng mãi như vậy được chứ, anh liền ngồi xuống trước mặt của cô, nói:
- San San, ngày mai chúng ta đi du lịch nhé? Chúng ta kết hôn ba tháng rồi, vẫn chưa cho em được một tuần trăng mật đúng nghĩa.
Ninh Khiết San đưa mắt nhìn anh, nhưng sau đó cũng không nói gì, càng không lay động, chỉ chậm rãi nằm xuống, kéo chăn đắp kín cả đầu, hai mắt cũng nhắm nghiền, hoàn toàn phớt lờ anh.
Nhưng Ôn Tề cũng không bỏ cuộc, anh nói tiếp:
- Em muốn đi đâu? Maldives? Palawan? Crete? Bali hay em muốn đi Hawaii? Đảo nào cũng rất đẹp, em muốn đi đâu tôi đều đưa em đi.
Nhưng Ninh Khiết San vẫn không hề có chút dao động, đến nhịp thở cũng vô cùng đều, tựa như là những gì anh nói đều không lọt vào tai của cô. Ôn Tề không tức giận, dù sao trước đó cô cũng đã từng phớt lờ anh nhiều ngày liền như vậy, anh còn gì để sợ nữa đâu. Chỉ có điều lần này có lẽ cô thật sự giận dữ rồi, chỉ có điều lần này anh cũng không muốn nhượng bộ, dù sao thì cô mới là người lừa gạt anh trước, bây giờ lại còn giở trò bướng bỉnh ở đây.
Biết rõ Ninh Khiết San là người trọng tình cảm, anh liền nói:
- Tôi không làm hại Trịnh Mỹ Hy, tôi chỉ đưa cô ta về Trịnh gia, nhắc nhở cha mẹ của cô ấy nên giáo dưỡng con gái một chút, dù sao thì tôi cũng đã giữ thể diện cho cô ấy rồi, đã là người lập gia đình thì cũng không nên xen quá nhiều vào chuyện của gia đình người khác.
Nghe đến đây thì Ninh Khiết San liền run lên một cái, anh nhìn thấy thì cũng biết cách này đã có tác dụng. Cười nhạt một cái, Ôn Tề nói tiếp:
- Còn Vera, thì tôi đuổi rồi, một người phản bội thì tôi cũng không muốn giữ. Còn lý do cô ấy bị đuổi thì chắc em là người hiểu rõ nhất nhỉ.
Ninh Khiết San thật sự không nhịn nỗi nữa, cô liền ngồi dậy trừng mắt nhìn anh, nhưng Ôn Tề chỉ nhìn cô rồi mỉm cười, muốn đưa tay chạm lên mái tóc của cô nhưng Ninh Khiết San đã lạnh lùng nhé tránh. Bàn tay của Ôn Tề lơ lửng giữa không trung, anh có chút gượng gạo nhưng rồi cũng chầm chậm mà hạ tay xuống, bàn tay siết chặt kiềm chế cơn tức giận của mình, lúc này anh nhìn cô, nhàn nhạt nói:
- Chuyện em tránh thai thì tôi không quan tâm nữa. Từ nay về sau, tôi sẽ không động đến em nữa.
Nói xong Ôn Tề liền rời đi dưới ánh nhìn kinh ngạc của Ninh Khiết San, trước khi anh rời khỏi phòng thì cũng nhìn cô, nói:
- Chắc phải em luôn muốn biết lý do tôi ép cưới em sao? Vậy thì em chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta đến Bali, lúc đó em sẽ biết lý do. Tôi chỉ nói như vậy, còn quyền quyết định vẫn là ở em.
Ôn Tề bước ra khỏi phòng, bỏ lại Ninh Khiết San ngồi ở đó, sau đó thì những giọt nước mắt của cô không nhịn được mà rơi xuống, Mỹ Hy bị chỉ trách là lỗi của cô, Vera vô tội bị đuổi khỏi Ôn gia cũng là lỗi của tôi, tất cả mọi chuyện đều do cô mà ra…Vậy mà người không sao lại là cô, còn làm liên lụy đến người khác, tất cả là cô sai… Cô đã sai rồi…Vốn dĩ là cô không nên liên lụy người khác, cô cũng không nên gián tiếp làm tổn thương Ôn Tề.
Nhưng nghĩ lại câu nói của anh thì cô lại có chút suy nghĩ…”Em xem tôi là con rối ngu ngốc y như người đàn bà tàn nhẫn kia sao?”, câu nói này của anh có nghĩa là gì? Chẳng phải Ôn Tề là con cháu Ôn gia sao? Từ khi nào anh lại bị một người đàn bà khác lừa gạt, nhưng bà ấy là ai mới được chứ?
[…]
Còn Ôn Tề sau khi rời khỏi phòng liền mang một bụng tức giận vào thư phòng, Tích Hiệu vốn dĩ định đi vào theo nhưng ngay sau đó là một tiếng “Xoảng” lớn, Tích Hiệu liền bị dọa cho giật mình, cậu ta liền đứng ở bên ngoài, tay lau mồ hôi đang chảy trên trán, còn liên tục vuốt vuốt mặt để trấn an.
Ninh Khiết San ở trong phòng cũng có nghe được tiếng ồn ào của thư phòng, mỗi tiếng “xoảng” vang lên đều khiến cô không khỏi sợ hãi mà co ro người lại.
Mãi cho đến khi Tích Hiệu không còn nghe thấy âm thanh bên trong truyền ra nữa mới dám đẩy cửa đi vào, lúc Tích Hiệu đi vào thì chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn. Cậu nhìn đến ban công, là Ôn Tề đang cầm chai rượu, không những thế mà cánh tay của anh còn bị thương và nó đang chảy rất nhiều máu, cậu ta liền sốt sắng đi đến, muốn tìm hộp băng y tế, sau đó liền kéo anh ngồi xuống ghế sofa, cậu ta liền nói:
- Ôn tổng, anh vì phu nhân làm rất nhiều chuyện nhưng là do cô ấy không hiểu thôi mà, cũng không phải lỗi của anh.
Ôn Tề cười nhạt, nói:
- Là lỗi của tôi, vốn dĩ ngay từ đầu tôi không nên yêu cầu cưới cô ấy, tôi càng không nên xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy, cũng không được phép xen vào chuyện tình cảm của cô ấy… Tôi…
- Ôn tổng, anh đừng bao giờ so sánh bản thân với Doãn Kinh Kha, đặt cậu ta và anh lên bàn cân thì quá là khập khiễng rồi.
“Khập khiễng?”, đúng là khi so sánh anh với Doãn Kinh Kha đúng là khập khiễng không cân bằng, nhưng Ninh Khiết San lại thích một người khập khiễng như thế đáy, đúng là nực cười, thật sự quá nực cười.
Tích Hiệu bây giờ lại có chuyện khó xử muốn nói với anh, nhưng lại sợ anh tức giận nên lại thôi.
- Ngày mai cậu đến công ty giúp tôi lấy một số văn kiện về đây.
- Được.
- Ngày mai có quà cho cậu đấy.
Tích Hiệu nghiêng đầu khó hiểu, quà gì cơ? Cũng đâu phải sinh nhật cậu ta mà quà cáp gì…