Lúc cô đang loay hoay cắm hoa thì bên ngoài một chiếc xe sang trọng đã dừng ngay trước cửa tiệm hoa. Bước xuống là một người đàn ông lịch lãm, ngước nhìn tiệm hoa trước mắt trên tay còn cầm tờ giấy ghi địa chỉ nhà cô.
Người đàn ông chỉnh lại cà vạt rồi bước đến cửa hàng cô. Người đàn ông chính là Lục Tần Phàm, sau khi biết được nơi cô đang sinh sống anh lập tức ngồi máy bay đến, vừa đáp máy bay đến thành phố K anh đã lập tức đến tìm cô. Lục Tần Phàm nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở bên trong cửa hàng, anh lấy hết can cảm mở cửa vào trong.
Diệp Vân Ánh đang cắm hoa nghe tiếng chuông mở cửa vội quay ra chào hỏi.
“ Xin chào quý khách, quý khách muốn mua….gì?"
/ Choang
Diệp Vân Ánh nhìn người trước mặt tay không chắc làm rơi chậu hoa đang cầm trên tay, sắc mặt bắt đầu sợ hãi lùi về phía sau.
Lục Tần Phàm thấy cô nhợt nhạt như vội bước lên một bước muốn tiến đến để xoa dịu cô.
“ Tiểu Ánh….em!"
“ Anh đừng tới đây!" Diệp Vân Ánh không để anh nói hết đã vội nói
Sự bất an từ sáng đến giờ là sự hiện diện của anh sao? Sao anh lại tới đây? Không phải anh đã có người khác rồi sao? Sao còn tìm đến mình?
“ Em bình tĩnh lại, anh chỉ muốn…!"
Lục Tần Phàm không nghe muốn bước lên ôm cô, anh hận mình trước kia không ôm cô thật nhiều bây giờ muốn cũng khó.
“ Đã nói anh đừng đến gần tôi rồi mà!" Cô hét lên
“ Được rồi anh không tới nữa, em bình tĩnh lại!"
Anh không ngờ nhìn thấy mình tinh thần của cô lại hoảng loạn đến như vậy
Diệp Vân Ánh mãi vẫn không ngước lên nhìn anh.
Không sao, anh ta có đến mình cũng không sợ, phải bình tĩnh!
Cô cố gắng trấn an tinh thần của mình, sau khi ổn định được cô vội cúi xuống dọn dẹp chậu hoa vỡ
“ Anh tìm tôi có việc gì?" Cô lên tiếng hỏi anh
“ Tiểu Ánh…!" Lục Tần Phàm thật sự rất muốn chạy đến ôm nhưng nhìn ánh mắt đó của cô anh lại không có dũng khí
“ Cứ gọi như bình thường là được!" Cô thật sự không nghe nổi khí chất nhẹ nhàng đó của anh.
“ Anh….!" Lục Tần Phàm còn chưa nói đã bị Cố Thành Viễn từ bên ngoài chạy vào đẩy anh ra phía sau, còn mình đi đến đứng trước Diệp Vân Ánh bảo vệ
“ Anh muốn làm gì em ấy?"
“ Tôi chỉ đến gặp em ấy!" Anh nhìn người phụ nữ trước kia từng là của mình bây giờ lại được một người đàn ông khác bảo vệ trong lòng lại thắt chặt.
“ Ở đây không có gì của anh cả, mời anh đi cho!" Cố Thành Viễn vẻ mặt lạnh lùng mà nói
“ Người tôi muốn gặp là em ấy không phải là anh?" Lục Tần Phàm ghì mặt nhìn Cố Thành Viễn
“ Em ấy là vợ tôi, tôi có nghĩa vụ bảo vệ em ấy!" Cố Thành Viễn lập tức đáp trả muốn nói cho anh biết, trước kia có không bảo vệ muốn đuổi đi bây giờ đến gặp là có ý nghĩa gì.
Lục Tần Phàm giờ mới định hình được là cô đã kết hôn với Cố Thành Viễn, anh cũng để ý đến tay cô đang ôm Cố Thành Viễn, biết mình trước kia đã sai đã đuổi cô đi nên anh đã lẳng lặng bước ra ngoài.
Cố Thành Viễn nhìn anh đi mới quay sang mà an ủi cô.
“ Không sao, tên đó đi rồi!"
Cố Thành Viễn khi đến công ty thì sực nhớ mình để quên tài liệu ở nhà mới quay về, không ngờ lại bắt gặp Lục Tần Phàm ở đây.
Bệnh trầm cảm của Diệp Vân Ánh nói khỏi bây giờ gặp Lục Tần Phàm, lại nhớ đến những chuyện trước kia khác gì đưa cô đến địa ngục lần nữa.
Lục Tần Phàm phía ngoài qua tấm kính nhìn vào trong thấy Diệp Vân Ánh ôm Cố Thành Viễn ánh mắt buồn bã, tim lại xoắn lại như bị vật gì đó đâm vào. Bây giờ anh mới hiểu cảm giác đau là như thế nào, mới hiểu được Diệp Vân Ánh khi thấy anh tay trong tay ôm ấp Vương Bảo Châu.
Lục Tần Phàm không rời đi mà thuê một căn nhà ở gần đó chờ khi cô chấp nhận được sự quay lại của anh thì anh sẽ đến.
Vài ngày sau, Lục Tần Phàm mỗi ngày sẽ ghé qua quán cô, không chào hỏi hay nói gì chỉ nhẹ nhàng đứng khuất bên ngoài nhìn vào trong.
Hôm nay anh cũng đứng đó nhưng bị cô phát hiện, Diệp Vân Ánh cũng không nhìn anh chỉ lẳng lặng kéo rèm cửa cửa kính lại, cô không muốn nhìn thấy người mình hận trong tim.
Lục Tần Phàm không nhìn được cô trong lòng lại thấy mất mát, anh dũng cảm bước đến cửa hàng cô. Diệp Vân Ánh nhìn thấy bóng của một người đàn ông tiến đến cô vội đứng dậy cách xa ánh mắt sắc bén nhìn ra bên ngoài.
Anh mở cửa ra thấy cô đang nhìn mình anh vội nói: “ Anh chỉ đến mua hoa không có ý gì khác!" Lục Tần Phàm chọn một chậu hoa được cô cắm sẵn, anh nhìn giá rồi lấy tiền để xuống bàn rồi rời đi.
Diệp Vân Ánh không ngờ anh lại nhẹ nhàng không gay gắt như trước, nhưng không vì thế mà cô có hào cảm với anh mà điều đó càng làm cho cô trở nên cảnh giác với hành động của anh.
Diệp Vân Ánh không biết anh đến đất nước xa xôi này để làm gì, nhưng cô sẽ không bao giờ có thên hào cảm hay để ý đến anh bởi tim cô đã lạnh giá với anh rồi, đã đóng lại cánh cửa duy nhất của anh.
Cô đã hứa với lòng sẽ không bị những thứ tình cảm viễn vông làm mình đau khổ.
Cô đang chìm vào suy tư thì điện thoại vang lên, là anh hai cô gọi.
“ Em nghe!"
“ Tiểu Ánh, ngày mai em sắp xếp về nước được không?"
“ Sao vậy anh?"
“ Ngày kia là sinh nhật của bố, bố muốn gặp em nên anh muốn em về thăm nhà và thăm bố luôn!"
Cô cũng đã xa nhà gần hai năm rồi cũng nên về nước xem sự thay đổi của quê hương và thăm gia đình!'"
“ Vậy để em báo với A Viễn!"
Sau khi cúp máy cô đã gọi điện nói cho Cố Thành Viễn biết, Diệp Vân Ánh đóng cửa sớm về nhà chuẩn bị đồ đạc.
Cô đã quên mọi thứ của mấy năm về trước rồi, bây giờ cũng nên về nước đối mặt với thực tại rồi.