Sáng hôm sau, mặt trời lên đến tận đỉnh đồi Lục Tần Phàm mới mở mắt tỉnh dậy, anh nhìn bốn phía không giống trong phòng liền vội bật dậy.
Anh đang xác nhận xem tối qua đã xảy ra những chuyện gì thì cửa phòng mở ra, Bùi Ngôn tay cầm bữa sáng dành cho anh đi vào.
“Dậy rồi sao? Tôi còn tưởng cậu không muốn dậy để tôi vào gọi nữa chứ?"
“Tối qua tôi ngủ ở chỗ cậu sao?"
Nhìn mà không biết sao? Cái tên khó ưa này!
“ Không cậu ngủ ở ngoài đường!"
Mới sáng Bùi Ngôn lại rảnh rỗi mà chọc đùa, tên này thấy anh mà không nói vài câu trêu đùa thì hơi ngứa ngáy phải nói một câu gì đó mới vào thẳng chuyện chính.
“Dậy rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng, tôi còn phải chở cậu về nhà nữa!" Bùi Ngôn để bữa sáng xuống bàn rồi đi tới mở rèm cửa cho ánh sáng vào phòng.
“Đã mấy giờ rồi?" Anh lật chăn bước xuống giường đi vào phòng tắm
“9 giờ sáng rồi!"
Giờ này là giờ đáng ra anh phải ở công ty làm công ngàn việc rồi, chỉ vì tức giận cái tên hôm qua mà bây giờ anh mới tỉnh đây
Lục Tần Phàm đi ra khỏi phòng tắm lấy áo vest khoác lên mình, Bùi Ngôn thấy anh bạn mình mặc áo thì hỏi: “ Cậu tính đến công ty sao?"
“Về công tỷ giải quyết việc, chuyện hôm qua cảm ơn!"
“Không được, tôi đã hứa với vợ cậu buổi sáng sẽ đưa cậu về nhà rồi!"
Lời hứa không thể thất được!
“Cậu hứa với cô ta thì tự đi mà nói, liên quan gì đến tôi!" Anh không quan tâm mà nói
“Uổng công hôm qua vợ cậu quan tâm chờ cậu đến tận đêm, còn ân cần bảo tôi pha nước gừng đắp chăn cho cậu đỡ lạnh!" Bùi Ngôn lắc đầu mà cảm thán
“Cậu gọi điện cho cô ta làm gì?" Anh dừng chân xoay ngoắt lại hỏi
“Báo một tiếng bảo cậu uống say ngủ lại chỗ tôi thôi, phụ nữ có tính lo lắng phải báo một tiếng. Mà cũng nhờ vậy mà tôi hiểu được phần nào về con người vợ cậu!"
“Cậu thì hiểu gì về cô ta?"
Trước giờ thì ai chẳng thấy Diệp Vân Ánh dịu hiền nhưng ai biết được phía sau như thế nào? Lục Tần Phàm vẫn luôn muốn xem phía sau con người hiền dịu đó có phải là bộ mặt mê tiền như bao hạng phụ nữ khác không.
Phụ nữ cũng phải có phụ nữ nọ kia, vậy theo anh Vương Bảo Châu là người như thế nào? Là người không hám lợi lộc địa vị sao? Nếu không ham vinh quang phú quý, hào quang của nhà Lục gia thì cũng đã không quay lại rồi, mà đã ở nước ngoài tiếp tục xây dựng sự nổi tiếng của diễn viên, không phải về đây để chịu cảnh bị người đời nói là “Con giám thứ 13!"
“Tôi không tiếp xúc nhiều với Diệp Vân Ánh nhưng chỉ nghe qua giọng nói qua điện thoại thì tôi đã biết được phần nào."
Mọi con người không có sự lo lắng thì làm sao giọng nói lại run rẩy được? Nếu giả quan tâm thù cũng đã không dặn làm những việc nhỉ nhặt không liên quan này!
“Cậu đã suy nghĩ như thế nào về câu hỏi của tôi tối hôm qua: Là cậu đã bắt đầu yêu Diệp Vân Ánh?" Bùi Ngôn tiếp tục lên tiếng
Lục Tần Phàm tránh né bởi chính anh cũng không có câu trả lời được, nhưng vẫn cương quyết mình không hề có tình cảm với Diệp Vân Ánh: “ Tôi không có hứng thú trả lời cậu!"
“Vậy cậu với tôi có thử cá cược không? Nếu trong vòng 2 tháng cậu không thừa nhận mình yêu Diệp Vân Ánh thì tôi thua!"
Muốn cá xem thứ tình yêu nhỏ bé của Diệp Vân Ánh có khiến anh để ý và dành một chút góc nhỏ nào đó trong tim dành cho cô không?
“Được, nếu tôi thắng thì sao?" Trong việc cá cược anh chưa bao giờ thua, từ nhỏ tới giờ chưa từng biết thua là gì. Anh rất đủ tự tin dám chắc thứ tình cảm đó với Diệp Vân Ánh chưa từng có.
“Tôi mất cậu một chiếc xe Rolls Royce Boat Tail!"
Bùi Ngôn cũng là một tay đánh cược khá mạnh với sự out trình của mình khiến mọi đối thủ phải ngả bài nhận thua. Bùi Ngôn có cách cá cược riêng luôn lấy những thứ đắt giá nhất ra làm vật phẩm.
“Được!"
Lục Tần Phàm dứt khoát mở cửa ra về, anh tràn đầy tự tin ván cược này mình sẽ thắng, bởi đã nhìn là đã biết được kết quả rồi.
Cái tên này không thèm cảm ơn mình nữa sao? Còn bữa sáng nữa, uổng công mình xuống bếp nấu cho cậu ta!
Bùi Ngôn trong lòng than trách ngồi xuống nhìn bữa sáng cháy đen trước mắt.
Trứng rán bị cháy lật phần đẹp lên rồi mà cậu ta vẫn thấy được sao?
Lục Tần Phàm vừa rời đi Bùi Ngôn bên đây đã nhận được điện thoại từ Diệp Vân Ánh, cô sau khi ngủ dậy vẫn chưa nhìn thấy anh trở về nghĩ anh vẫn đang còn ngủ ở chỗ bạn nên không gọi, mãi một lúc sau cô mới gọi, số của Bùi Ngôn là cô tìm trong sổ liên lạc của nhà nên mới có được, Diệp Vân Ánh cũng rất tin tưởng người bạn này của anh, hai người cũng đã từng gặp nhau và chào hỏi ở tiệc cưới và các tiệc khác chỉ qua là chào hỏi nói chuyện vài câu không thân là mấy.
“Anh Ngôn, A Phàm anh ấy đã tỉnh chưa vậy?" Cô sốt ruột hỏi, uống say như vậy mà!
“Cậu ấy vừa mới rời đi đấy em!" Bùi Ngôn vui vẻ trả lời.
“Anh ấy về hay đến công ty vậy anh?"
“Anh bảo cậu ấy hãy về nhà nhưng vẫn không bảo được, cậu ta đến công ty luôn rồi đấy!"
“Em biết rồi, cảm ơn anh!" Cô thất mà cúp máy
Bùi Ngôn nhìn màn hình đã cúp máy trong lòng không ngừng cảm thán cô là người phụ nữ chu đáo nhưng số phận lại bạc bẽo, than trách Lục Tần Phàm không biết quý trọng.