45153. Diệp Phi kinh ngạc nhìn Cung Trạch Vũ, anh đưa cô tới đây để cầu hôn cô sao?
Còn chưa đợi cô nghĩ xong, Cung Trạch Vũ kéo tay cô.
“Phi Phi, anh muốn thấy em đeo chiếc nhẫn của anh tặng em, gả cho anh!” Ánh mắt Cung Trạch Vũ nhìn Diệp Phi đầy thâm tình.
Diệp Phi đơ ra, chiếc nhẫn anh tặng cô trước giờ vẫn không chịu lấy lại. Nhưng mà bây giờ…
“Học trưởng, anh đứng dậy đã rồi chúng ta nói tiếp.” Cô kéo Cung Trạch Vũ đứng lên.
“Em không đồng ý thì anh không đứng lên! Chuyện giữa em và Mộ Thương Nam đã kết thúc rồi, anh ta còn bận rộn chuẩn bị lễ cưới của mình và Thiên Tịnh. Anh nghĩ bây giờ chúng ta kết hôn thì hơi vội vàng, anh không có thời gian cho em một hôn lễ long trọng, cho nên mới đưa em đến đây đăng ký kết hôn trước, rồi sau đó chuẩn bị hôn lễ sau.” Cung Trạch Vũ chỉ sợ Diệp Phi chê kết hôn như vậy quá đơn giản.
“Không phải! Học trưởng, em không phải để ý đến vấn đề hôn lễ.” Diệp Phi ngừng lại nhìn Cung Trạch Vũ, “Chàng trai ở quán bar hôm đó là anh phải không?”
Cô lại hỏi, chỉ hy vọng đáp án có được là đáp án mà cô muốn nghe.
Cung Trạch Vũ ngẩn ra, “Phải, là anh! Em đã nhìn thấy chiếc mặt nạ bạc của anh rồi.”
Môi Diệp Phi bặm lại, cô chỉ muốn một câu thật lòng của anh.
“Nhưng mà hôm đó em không uống rượu vang, em uống rượu trắng. Học trưởng, anh vẫn luôn gạt em.” Giọng nói của cô lộ ra phần lạnh lẽo khó diễn tả.
Lòng Cung Trạch Vũ thắt lại. Tay anh nắm chặt lấy cô, sợ giây tiếp theo cô sẽ biến mất khỏi tay anh vậy.
“Anh, anh không phải cố ý gạt em đâu! Anh biết em luôn để tâm lần đầu tiên của em đã cho ai. Anh không muốn em cứ quấn lấy vấn đề này. Hơn nữa anh không quan tâm chuyện này, người anh yêu là em, lần đó chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta có cả đời cùng nhau, anh không muốn em bị ám ảnh tâm lý!” Cung Trạch Vũ quỳ nói.
Tim Diệp Phi đập liên hồi, cô cố chấp rút tay ra khỏi tay anh, “Nhưng mà việc này rất quan trọng với em, em chỉ muốn muốn sự thật, nhưng anh vẫn luôn gạt em. Làm sao anh biết hoa văn trên chiếc mặt nạ bạc đó? Có phải anh biết người đó là ai không?”
Sắc mắt Cung Trạch Vũ cứng lại, “Anh không biết người đó là ai, trai bao thì sao có người tốt được, đều là bọn tiểu nhân hám lợi! Anh chỉ là, chỉ là điều tra từ máy quay giám sát trong quán bar đó nên biết mặt nạ của hắn hình dạng như thế nào rồi sai người làm một cái thôi.”
Ánh mắt Diệp Phi ánh lên sự thất vọng, “Học trưởng, anh đứng dậy đi, chuyện anh gạt em em có thể không tính toán, nhưng chuyện kết hôn em không thể đồng ý với anh được. Em không thích hôn nhân không có tình yêu, cũng không công bằng với anh. Hơn nữa em còn đi học, trước khi tốt nghiệp em không muốn suy nghĩ tới vấn đề hôn nhân.”
Cung Trạch Vũ cảm nhận rõ rệt sự xa cách cô dành cho anh, “Vậy được, chúng ta không vội kết hôn. Phi Phi, tình cảm anh dành cho em sẽ không đổi, chỉ cần em quay đầu, người đàn ông phía sau em nhất định là anh! Anh sẽ dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ em!”
Diệp Phi kéo tay Cung Trạch Vũ, “Anh mau đứng lên đi! Nhiều người đang nhìn chúng ta lắm!”
Cô ngượng ngùng nhìn đám đông xung quanh, bởi vì Cung Trạch Vũ vẫn luôn quỳ ở đây nên kéo theo ánh mắt của rất nhiều người, không ít người đứng thành vòng tròn nhìn hai người!
Khóe môi Cung Trạch Vũ cong cong, kéo cô đến bên cạnh anh một cách dễ dàng, “Phi Phi, đồng ý với anh một chuyện.”
Chuyện gì? Diệp Phi muốn hỏi, còn chưa đợi cô mở miệng, Cung Trạch Vũ vội đứng dậy ôm cô vào lòng, anh ôm rất chặt, giống như bắt cô khảm vào cơ thể anh vậy.
“Đồng ý để anh ôm em một lát! Một lát thôi!” Thanh âm trầm thấp của anh nói nhỏ bên vành tai cô.
Đôi nam nữ trước mặt đang ôm nhau giống như một đôi hạnh phúc vừa cầu hôn thành công, đám đông xung quanh họ vỗ tay nồng nhiệt.
Một chiếc xe sang trọng lái đi, gương mặt Mộ Thương Nam lạnh lùng cực độ, cục dân chính, hoa hồng, nam nữ ôm nhau, tất cả những điều này đủ để nói lên tất cả!
Ánh mắt anh như sóng cuộn trào, gân xanh ở mu bàn tay nổi lên.
Chiếc xe lái đi, ánh mắt Cung Trạch Vũ nhìn theo chiếc xe đen lạnh lùng, làm sao anh có thể nói với Diệp Phi người con trai hôm đó chính là Mộ Thương Nam!
Anh rất rõ, nếu như anh nói ra thì có nghĩa anh sẽ đánh mất Diệp Phi mãi mãi!
Tuy cầu hôn không thành công, nhưng mà mầm họa giữa hai người họ đã bị bỏ đi rồi, anh cũng không còn chuyện gì giấu diếm hay có lỗi với Diệp Phi nữa.
Một lát sau, anh mới buông Diệp Phi, đưa cô lên trở về bệnh viện của mình. —
Mộ Ly thong thả lái xe của mình, màn hình di động trên giá đỡ điện thoại phát sáng, một cuộc gọi video gọi tới.
Ngón tay anh ấn vào màn hình kết nối cuộc gọi.
Trên màn hình xuất hiện một ông lão, có vài nét giống Mộ Thành, chỉ là già hơn rất nhiều.
“Ông nội, chuyện gì vậy?” Mộ Ly hỏi.
“Ta nghe tin tức, Mộ Thương Nam muốn lấy Thiên Tịnh? Con mau chiếm lấy Thiên Tịnh đi! Nó là con gái của Thiên gia, chỉ cần lấy được nó, chúng ta lấy được di sản của nó, con sẽ không sợ không đối phó với ông bác con rồi! Ta nhất định sẽ cướp về vị trí con trưởng lớn của Mộ gia trong lúc ta còn sống!” Mộ Trì nói.
“Con biết họ đang đợi chuẩn bị hôn lễ, nhưng mà con cảm thấy, Thiên Tịnh không phải con gái của Thiên gia! Diệp Phi đáng lẽ mới là con gái của Thiên gia!” Mộ Ly nói.
“Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà Mộ Thương Nam lấy Diệp Phi rồi đột nhiên ly hôn, lại cưới Thiên Tịnh, chắc chắn sau khi nó lấy Diệp Phi thì phát hiện Diệp Phi không phải con gái của Thiên gia, đứa con gái thật sự của Thiên gia chính là Thiên Tịnh, cho nên nó mới lấy Thiên Tịnh!” Mộ Trì nói.
“Vậy sao? Nhưng nếu như là như vậy thì tại sao Thiên Tịnh phải tìm con để lấy máu của Diệp Phi?” Mộ Ly hỏi.
“Con phải biết tâm cơ của anh họ con, nó sẽ không thể không cần tài sản của Thiên gia, càng không thể vứt con gái của Thiên gia sang một bên để lấy một đứa con gái không có tài sản được! Nó lấy Thiên Tịnh, vậy thì Thiên Tịnh nhất định là con gái của Thiên gia! Nói không chung hai vợ chồng chúng nó liên thủ chơi con đấy! Khiến con tưởng rằng Diệp Phi mới là con gái Thiên gia!” Mộ Trì nói.
Chân mày Mộ Ly nhíu lại, “Thiên Tịnh có tâm cơ như vậy sao?”
“Không được thiếu cảnh giác, lúc đầu ta quá khinh thường ông bác của con mới bị hắn nắm cơ hội cướp quyền thừa kế Mộ gia!” Mộ Trì nhắc nhở cháu nội mình.
“Con sẽ chú ý! Muốn có Thiên Tịnh thì càng dễ rồi. Người phụ nữ đó ngốc tới không có IQ! Nhưng mà con vẫn kiên trì quan điểm của mình, về việc rốt cuộc ai mới là con gái Thiên gia, con muốn hiểu rõ một chút rồi mới ra tay.” Mộ Ly nói.
“Ông nội đợi tin tốt của con! Nhớ là phải ra tay mạnh mẽ!” Mộ Trì không yên tâm dặn dò.
“Ha ha, chỉ là chơi phụ nữ thôi mà, tối nay con có thể có được Thiên Tịnh rồi!” Mộ Ly lái xe trở về nhà cũ của Mộ gia, nhưng mà Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh đều chưa trở về.
Xe của Mộ Thương Nam trực tiếp chạy đến biệt thự của Thiên gia, anh sải bước đi vào.
Thiên Tịnh kinh ngạc nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên tới đây.
Thiên Huệ ra đón, “Mộ tổng, đây là đưa Thiên Tịnh nhà chúng tôi về nhà mẹ đẻ sao?”
Trái tim bà ta run rẩy, chỉ sợ Mộ Thương Nam đưa Thiên Tịnh trở về không cần nữa.
Mộ Thương Nam ngồi trên sofa, lời nói phát ra từ khóe môi, “Thiên gia có một phần tài sản đem ra cho chúng tôi làm quà cưới khi chúng tôi kết hôn. Cần phải đưa Thiên Tịnh đi xét nghiệm máu, tôi đến đón cùng đi tới văn phòng luật sư, đưa Thiên Tịnh đi xét nghiệm máu.”