Lại năm ngày nữa trôi qua, Chúc Tự Đan đã sống như một người không hồn, cô không ngừng lo lắng về tình hình của Hứa Phong Đàm, chẳng biết anh ấy đã như thế nào rồi.
Khi cô đang ngồi về hướng cửa sổ, tiếng gõ cửa vang lên, cô biết là ai nên mặc kệ không lên tiếng.
Hà Tỉnh Hoà nhẹ nhàng đi đến, anh ta chán ghét cái dáng vẻ này của cô. Chúc Tự Đan ở nhà của anh, ngày nào cũng bên anh nhưng lại không phải của anh. Mãi sau, anh lên tiếng:
- Anh đã mang đồ đến cho em, lát nữa thay đồ cùng anh đi dự tiệc.
Chúc Tự Đan nhíu mày, cô không thèm đáp lại mà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Hà Tỉnh Hoà dần mất kiên nhẫn, đẩy ngã cô xuống giường, nhanh chóng kìm chặt hai cổ tay của cô lên đỉnh đầu rồi trừng mắt lên nhìn cô:
- Chúc Tự Đan, khi em đã lựa chọn ở bên cạnh anh thì phải nghe theo anh. Thời gian này, anh đã nhịn em đủ rồi.
Chúc Tự Đan không giãy giụa vì cô biết làm như vậy sẽ vô ích, cô cười nhếch mép, đối mặt với anh ta rồi dõng dạc đáp lại:
- Tôi không thích, tôi chưa bao giờ tự nguyện ở bên cạnh anh cả, là do anh ép tôi, là do anh tự ảo tưởng mà thôi, hiểu chưa?
Trong lòng của Hà Tỉnh Hoà đau như cắt, anh hy sinh nhiều như vậy, luôn luôn bao dung, dung túng Chúc Tự Đan vậy mà nhận lại chỉ là sự khinh thường, ghét bỏ. Anh hận mình đã quá nương tay với Hứa Phong Đàm, lẽ ra khi có cơ hội, anh nên triệt để giết anh ta để Chúc Tự Đan không còn mơ tưởng về cuộc tình vô lý của họ nữa.
- Chúc Tự Đan, em phải là của anh. Lẽ ra anh nên sớm giết tên khốn kia đi, như vậy em chỉ có thể thuộc về mình anh mà thôi.
Không muốn nói nhiều nữa, Hà Tỉnh Hoà trực tiếp muốn hôn cô nên đã cúi đầu xuống nhưng Chúc Tự Đan liền phản ứng kịch liệt, cô giãy giụa khỏi lòng bàn tay của anh, đồng thời quay mặt đi hướng khác, mặc cho anh ta cưỡng ép cô như thế nào thì cô vẫn chống đối.
Anh ta tức giận mà buột miệng nói:
- Đây là do em chọn.
Sự đối kháng ấy đã khiến cho Hà Tỉnh Hoà càng quyết tâm có được cô hơn, anh ta nhanh chóng xé một vạt váy của cô, mảng đùi trắng nõn hiện ra. Chúc Tự Đan muốn che chắn lại thân thể mình nhưng không làm thế nào được, cô đã bật khóc rồi mắng nhiếc anh ta:
- Tên khốn, dừng lại đi. Nếu anh chạm vào tôi, tôi sẽ giết anh.
Hà Tỉnh Hoà bật cười lớn, đáp lại cô bằng câu nói đầy thách thức:
- Vậy thì em cứ thử giết anh đi.
Chúc Tự Đan biết mình không thể chống lại nữa nên đã đối diện, cô trừng mắt nhìn anh ta, miệng không ngừng tuôn những câu nói mang sát thương.
- Hà Tỉnh Hoà, đừng nói anh không biết rằng tôi cùng Hứa Phong Đàm đã vô số lần bên nhau, anh còn dám dùng chung phụ nữ với anh ấy à? Chẳng phải anh khinh thường Hứa Phong Đàm hay sao? Thế mà vẫn có thể chấp nhận tôi à?
Giới hạn của Hà Tỉnh Hoà đã lên đến đỉnh điểm, anh ta cau mày lại, mặt mày xám xịt như sắp bóp nát Chúc Tự Đan thành mảnh vụn vậy. Thấy vậy thì Chúc Tự Đan lại càng đắc chí hơn, cô cười lớn rồi nói tiếp.
- Cho dù anh không chê tôi bẩn, không chê tôi rẻ rúng thì tôi cũng sẽ cắn lưỡi tự tử, như vậy là anh đang làm với một xác chết đấy. Hà Tỉnh Hoà, anh có muốn thử không?
Giọng điệu cô rất bình tĩnh, bình tĩnh như cách xử lý của cô vậy. Đến thời điểm này, cái gì cũng đã trải qua rồi, Chúc Tự Đan đã mạnh dạn hơn, không còn yếu đuối mà trốn tránh nữa.
Hà Tỉnh Hoà không chê Chúc Tự Đan vì anh yêu cô là thật lòng, nhưng còn lòng tự trọng thì bị tổn thương sâu sắc nên không thể để mặc như vậy được. Anh rất bất lực và tức giận mà rời đi, nhưng trước khi đi còn không quên đe doạ:
- Tối nay em vẫn phải đi cùng tôi, nếu không cái mạng của Hứa Phong Đàm cũng không còn đâu.
Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn mình Chúc Tự Đan mà thôi, cô bần thần nhìn lên trần nhà, sau đó nhìn sang chiếc váy dạ tiệc bên cạnh. Nó là váy cúp ngực lại hở lưng, chiều dài chưa tới cổ chân, nhìn sơ qua thì rất đẹp, chất liệu lại tốt.
Nhưng thứ cô quan tâm hơn mà tính mạng của Hứa Phong Đàm, Hà Tỉnh Hoà đã rất nhiều lần tha mạng cho anh ấy rồi, nếu như cô không đi thì có lẽ lời nói của Hà Tỉnh Hoà sẽ thành sự thật mất.
***
Buổi tối ở một khách sạn cao cấp giữa thành phố Paris, Chúc Tự Đan đang mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi do Hà Tỉnh Hoà chuẩn bị, làn da của cô trắng nõn, khuôn mặt nhỏ gọn, dáng người không quá cao nhưng khá cân đối, càng làm nổi bật vẻ đẹp của một cô gái phương Đông hơn.
Mặc dù cô vô cùng ghét bỏ nhưng vẫn phải khoác tay của Hà Tỉnh Hoà để đi tiếp khách.
Cô hiểu tiếng Pháp nên cũng hiểu những câu nói của Hà Tỉnh Hoà khi đi tiếp khách, sơ qua chỉ là chuyện kinh doanh, có vẻ như đây là bữa tiệc dành cho những chủ doanh nghiệp. Mấy chuyện này cô đều không quan tâm nên chủ động xin phép Hà Tỉnh Hoà:
- Ở đây ngột ngạt quá, tôi muốn đi ăn một chút gì đó.
Hà Tỉnh Hoà đương nhiên đồng ý vì xung quanh đây người của hắn cũng không ít, hơn nữa cô ấy chắc chắn sẽ không liều mạng như những lần trước mà để Hứa Phong Đàm bị thương một lần nữa đâu.