Một mình Hứa Phong Đàm chọi với mười người, đằng sau anh lại là tường cao nên anh chỉ có thể chiến đấu chứ không thể bỏ chạy, cũng chẳng kịp gọi người cứu viện.
Chỉ một vài giây sau, lần lượt những người kia nhắm đến anh mà đánh đập, Hứa Phong Đàm vừa mới hồi phục sức khoẻ, lại ở bên yếu thế nên cũng bị va chạm không ít. Nhưng ý chí chiến đấu cùng khả năng nhanh nhạy của anh thì vẫn có thể làm cho vài tên gục trước.
Bây giờ chỉ còn ba người vây quanh Hứa Phong Đàm, Hà Tỉnh Hoà chỉ muốn cảnh cáo anh nên không muốn người của mình thiệt hại quá nhiều, khi xác nhận cánh tay của Hứa Phong Đàm bị xước chảy máu thì nhếch mép cười, ngoắc tay cho thuộc hạ rời đi.
- Lần này tha cho anh.
Hà Tỉnh Hoà vừa cầm đùa nghịch với súng vừa khinh bỉ nói với Hứa Phong Đàm. Sau đó, thì bọn người của hắn lần lượt rời đi.
Thực tế, Hứa Phong Đàm vẫn có thể chiến đấu tiếp, khi thấy hắn cho quân rút đi thì khá bất ngờ, nhưng anh không muốn gây rắc rối cho mình nên chọn im lặng.
Chỉ vài giây sau, chỉ còn một mình anh ở lại, anh mặc kệ vết thương trên cánh tay mà về chỗ ở của mình.
Đường Tam nhìn thấy anh trở về với bộ dạng như vậy thì hỏi:
- Đại ca, sao anh không dẫn người đi theo.
Hứa Phong Đàm không nói gì, anh lặng im nghĩ ngợi gì đó, Đường Tam cũng không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ băng bó vết thương lại cho anh mà thôi.
Một lúc lâu sau, Hứa Phong Đàm ra lệnh cho Đường Tam:
- Cậu tìm cách cho người của mình thăm dò địa bàn của Hà Tỉnh Hoà đi.
Đường Tam liền gật đầu.
- Vâng ạ.
Bây giờ cũng đã chiều tối, anh đi tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm ngon lành để chuẩn bị tới tìm Chúc Tự Đan. Anh tự nhủ trong lòng, phải chuẩn bị thể lực thật tốt để tới tìm cô. Hơn nữa, anh cũng đã tìm mọi cách để che đi vết thương nhưng xem ra vẫn không che được. Anh chỉ nghĩ đơn giản, nói mình vì cái gì đó quạc vào da là được.
***
Giờ lành đã điểm, mười một giờ đêm, cả nhà của Hà Tỉnh Hoà để chìm trong bóng tối, chỉ có một chút ánh đèn len lỏi. Thuộc hạ của hắn phải canh chừng vào ban đêm cũng khá mệt mỏi rồi.
Hứa Phong Đàm chỉ cần dùng một chút thuốc là đã khiến họ ngủ say. Anh tận dụng thời gian mà trèo vào phòng của cô thông qua cửa sổ phòng đọc sách.
Chúc Tự Đan đã nghe được tiếng bước chân của anh từ lâu. Trong phòng cô cũng chỉ có ánh đèn vàng, anh cứ thế mà men vào giường cô, khẽ chạm lên vai cô rồi thủ thỉ.
- Đan Nhi, em đợi anh có lâu không?
Chúc Tự Đan không bất ngờ giống hôm qua, cô cũng không còn quá hào hứng nữa. Cô lật ngửa người nhìn anh, ánh mắt phức tạp liên tục đặt lên người anh.
Hứa Phong Đàm cảm nhận được cô có điều gì đó khó nói nên chủ động hỏi:
- Em sao vậy?
Anh đang rất mong chờ câu trả lời từ đối phương nhưng Chúc Tự Đan lại hỏi lại anh:
- Hứa Phong Đàm, nếu như bây giờ em muốn rời khỏi đây, anh có đồng ý đưa em đi không?
Anh nhíu mày, thắc mắc vì cô đã suy nghĩ lạc kế hoạch của họ.
- Chẳng phải chúng ta đã bàn với nhau là khi anh chuẩn bị kỹ càng, khi Hà Tỉnh Hoà mất cảnh giác với em thì anh sẽ đưa em rời đi hay sao?
Chúc Tự Đan thở dài một hơi, cô nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, tiếp tục chất vấn:
- Khi nào thì anh chuẩn bị kỹ càng, khi nào hắn ta mất cảnh giác? Hứa Phong Đàm, cả em và anh đều không biết.
Hứa Phong Đàm hụt hẫng, anh biết anh chưa thể đối đầu với Hà Tỉnh Hoà ngay được, vì nơi đây không phải địa bàn của anh. Nếu như người của anh có thể len lỏi vào người của hắn, từ từ tách phá từ nội bộ, như thế mới có thể khiến hắn ta sụp đổ được. Hơn nữa, đây là Pháp, anh cũng khó mà làm trái quy định của pháp luật.
Anh ngập ngừng nói không ra câu, Chúc Tự Đan lại tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh, hai bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm nhẹ lên gương mặt anh mà nói:
- Hứa Phong Đàm, hay anh cứ mặc kệ em đi, hắn ta sẽ không giết em đâu, nhưng anh thì khác, nếu như hắn muốn giết anh thì sẽ giết được thôi, đúng không?
Hứa Phong Đàm nhớ lại hoàn cảnh của mình hồi chiều nay, đúng vậy, nếu như tiếp tục trận đấu đá đó thì rất có thể anh sẽ mất mạng. Tên Hà Tỉnh Hoà kia có thể giết anh nhưng hắn chưa chắc giết Chúc Tự Đan vì anh biết hắn ta yêu cô ấy. Nhưng là một người đàn ông yêu Chúc Tự Đan, làm sao mà anh có thể buông bỏ người mình yêu được.
Anh lắc đầu, ôm cô vào lòng rồi thuyết phục cô:
- Cho anh thêm thời gian được không?
Chúc Tự Đan đã rơi nước mắt, cô liên tục lắc đầu, len lén lau sạch nước mặt vì không muốn cho anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Bỗng nhiên cô lại nhìn thấy vết thương trên cánh tay của anh, tâm trí vẫn bị ảnh hưởng bởi câu nói lúc sáng của Hà Tỉnh Hoà: “Nếu em không tin thì tối nay hắn ta tìm đến em, chắc chắn sẽ có vết thương trên người, tôi khẳng định một lần nữa là vết thương mới nhé.”
Chính vì thế, cô nhất quyết đẩy người anh ra, rồi miễn cưỡng nói:
- Hứa Phong Đàm, anh mau đi đi, từ giờ đừng tới tìm tôi nữa. Tôi không cần một người đàn ông không thể bảo vệ được tôi đâu.
Hứa Phong Đàm bị sốc, chưa bao giờ anh vừa cảm thấy mình bất lực lại yếu đuối như vậy trong mắt của người khác. Đặc biệt người đó lại là Chúc Tự Đan, anh không muốn.