- Đại ca, đại ca.
Khi Đường Tam tới phòng bệnh thì chỉ thấy Hứa Phong Đàm bị ngất đi, Chúc Tự Đan không rõ đã đi đâu, anh ta lo lắng liền gọi bác sĩ tới.
- Bác sĩ, bác sĩ.
Sau khi cấp cứu thành công, Hứa Phong Đàm được đưa tới một phòng bệnh VIP khác. Đường Tam ổn định tình hình rồi mới đi điều tra chuyện gì đã xảy ra. Trong băng phim, Đường Tam đã nhìn thấy Hà Tỉnh Hoà cùng với Chúc Tự Đan cùng nhau giăng bẫy Hứa Phong Đàm như thế nào. Lúc này, anh ta mới dám đưa ra kết luận.
- Cô ấy nhớ lại ký ức rồi.
Trong suốt đêm đó, Hứa Phong Đàm không ngừng bị sốt cao, đội ngũ bác sĩ cũng phải cật lực ra vào. Có lẽ là do vết đâm không quá sâu nhưng anh ấy lại mất máu quá nhiều, cùng với bị tổn thương tâm lý nên ý chí không có ý định tỉnh dậy.
***
Ở nhà của Hà Tỉnh Hoà, Chúc Tự Đan sớm đã thay đồ đơn giản, đang ngồi ở ban công rồi ngắm sao. Bây giờ là cuối thu, trời cũng se se lạnh, sao cũng không còn sáng như mùa hè, hay là do cảm nhận của riêng Chúc Tự Đan là như vậy đây?
Trên tay của Hà Tỉnh Hoà cầm lấy một chiếc khăn dạ, anh ta nhẹ nhàng khoác lên vai cho Chúc Tự Đan rồi ân cần hỏi:
- Cô đang nghĩ gì vậy?
Chúc Tự Đan nhàn nhạt trả lời:
- Không gì cả.
Hà Tỉnh Hoà cũng không chủ động hỏi thêm, anh chỉ ngồi rồi thỉnh thoảng đưa mắt về người phụ nữ bên cạnh. Trong cảm nhận của anh, cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, lại thông minh, thật đáng tiếc mới bị Hứa Phong Đàm nhốt bên cạnh. Nhưng suy cho cùng, cô ấy cũng đáng thương, tàn nhẫn ra tay như vậy, không biết có áy náy chút nào không?
Chúc Tự Đan rất giỏi nắm bắt tâm lý, cô buột miệng nói với đối phương:
- Tôi không áy náy đâu, tôi đâm chỗ không hiểm, anh ta không chết được. Có điều, nếu tôi trốn không kỹ chắc là sẽ bị giam cầm một lần nữa, hoặc có thể chết.
Chữ “chết” phát ra từ miệng của Chúc Tự Đan sao có thể thản nhiên như thế chứ? Khác hoàn toàn so với Hà Tỉnh Hoà, anh ta sợ chết lắm, mặc dù vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần rồi. Vì điểm này mà anh ta càng bội phục cô gái này hơn.
- Tôi rất hâm mộ cô đó.
Chúc Tự Đan cười nhạt.
- Một người trải qua sống chết nhiều sẽ như vậy thôi.
- Đúng vậy.
Ngoài đáp lại vu vơ thì Hà Tỉnh Hoà không thể làm gì khác vì chính anh ta yếu kém hơn Chúc Tự Đan nhiều.
Bỗng nhiên anh ta thông báo cho cô nghe tin về Hứa Phong Đàm:
- Hứa Phong Đàm đang trong tình trạng nguy kịch, cô có muốn tới thăm anh ta không?
Chúc Tự Đan nhịn nổi đành bật cười lớn, tiếng cười của cô vang vọng khắp một khoảng không gian.
- Hà Tỉnh Hoà, anh có bị điên không? Có bao giờ anh gây cho người ta bị thương một cách có chủ đích mà lại muốn đi thăm người ta không?
Anh ta sững sờ, vừa thấy mình ngu ngốc lại vừa cảm thấy cô gái Chúc Tự Đan này không đơn giản như bề ngoài, nhưng vì thế mà anh ta cũng bắt đầu thấy hứng thú với cô nhiều hơn.
- Tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.
Chúc Tự Đan thấy mệt rồi nên tự động đi vào phòng được anh ta bố trí từ sẵn nghỉ ngơi. Anh ta cũng chỉ nhẹ đáp:
- Ừm, chúc cô ngủ ngon.
Chỉ còn một mình Hà Tỉnh Hoà ngắm trời ngắm sao.
Nằm trên giường, Chúc Tự Đan tự hỏi:
- Sau khi làm Hứa Phong Đàm bị thương, có thấy hối hận không?
Thực ra, Chúc Tự Đan cảm thấy đau đớn, vì đã lỡ yêu con người kia của anh, cô hồi tưởng lại những khoảnh khắc ngọt ngào, anh chăm sóc cô, quan tâm cô từng chút một. Nếu như anh là một người bình thường, nếu như cô gặp anh trước khi gặp Vương Tiểu Thông, liệu mọi chuyện sẽ khác chứ?
Còn bây giờ, trong ký ức của Chúc Tự Đan, anh quá tồi tệ, quá tàn nhẫn. Cô yêu không nổi, cô càng không dám yêu anh.
***
Những ngày sau đó, Chúc Tự Đan vẫn âm thầm đến bệnh viện theo dõi sức khoẻ của Hứa Phong Đàm, cô không hiểu lý do vì sao nhưng bản thân cứ liên tục thôi thúc.
Hôm nay cô đã bị Đường Tam bắt gặp.
- Chị dâu, chị vẫn còn mặt mũi mà tới thăm đại ca sao?
Chúc Tự Đan rất xấu hổ, cô bây giờ như thể bị người khác nắm thóp vậy, cô không đáp lại, lặng lẽ muốn rời đi. Nhưng Đường Tam lại lên tiếng:
- Chúng ta nói chuyện một chút đi.
- Được.
Sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng đã đồng ý.
Đường Tam muốn tiết kiệm thời gian nên chủ động nói luôn:
- Chị dâu, đại ca có tỉnh lại một lần, anh ấy dặn tôi rằng, không được làm khó chị, mặc cho chị tự do.
Chúc Tự Đan khá bất ngờ, cô còn tưởng anh ta sẽ tống cô vào tù, giam cầm cô lại như trước, hoặc thậm chí là đuổi cùng giết tận.
Đường Tam lại tiếp tục nói:
- Chị có biết đại ca đã cố gắng như thế nào để trở về bên chị, để tìm chị không? Anh ấy đã phải đổ máu, phải đấu tranh mới có thể giành được vị trí như hiện tại. Anh ấy từng thức mấy đêm liền, cũng từng nhập viện gần nửa tháng vì bị thương khi tranh chấp với tổ chức khác, những vết xăm trên thân thể của anh ấy đều là để che dấu đi vết sẹo, mục đích cuối cùng cũng chỉ là để khiến chị ở cạnh bên anh ấy.
- Vì thế anh ấy mới cố tình nói những lời khinh bỉ, miệt thị, thậm chí vây hãm chị, bởi vì anh ấy biết chị không dành tình yêu cho mình. Mặc cho chị phản bội, giăng bẫy, anh vẫn luôn yêu chị, vẫn luôn cưng chiều chị, trong khoảng thời gian chị ở viện, có lẽ chị sẽ hiểu thôi.
Đường Tam nói rất nhiều, Chúc Tự Đan cũng đều hiểu nhưng cô không muốn tiếp nhận.
Sau khi cậu ta rời đi thì Hà Tỉnh Hoà cũng tới đón cô. Hắn cũng va chạm với Đường Tam, Đường Tam còn cẩn thận nhắc nhở:
- Tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, đừng có ý tưởng muốn hãm hại chị dâu, nếu không đại ca tôi không tha cho anh đâu.
Đường Tam cũng ở lại xác nhận Hà Tỉnh Hoà đưa Chúc Tự Đan trở về an toàn rồi mới rời đi.