Cuối hạ ở vùng quê này mưa liên miên, đêm nay lại mưa rả rích, thỉnh thoảng có sấm chớp sáng khắp căn phòng lạnh lẽo này, quanh tai của Chúc Tự Đan chỉ có âm thanh của tiếng côn trùng phát ra, cùng với đó là tiếng kêu của lũ ếch nhái.
Cho dù là phiền hà nhưng cô cũng có phần nào đó ghen tị với chúng, chúng được tự do còn cô thì không.
Chúc Tự Đan nằm yên trên chiếc giường chật hẹp, cô rất muốn yên ổn nhưng không được rồi, Hứa Phong Đàm chậm rãi đưa tay từ sau lưng cô rồi luồn lên vùng bụng. Vốn dĩ cô sẽ cho qua vì chỉ nghĩ anh ta sẽ không làm gì, nhưng cô đã sai rồi, tên cầm thú này ham muốn đầy mình, đối với anh ta không bao giờ là đủ.
Hứa Phong Đàm rất thích mùi hương hoa nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể của Chúc Tự Đan, anh càng ngày càng tham luyến mùi hương ấy. Đêm nay là một ngày mưa, từ lúc kết hôn tới giờ, họ chưa từng âu yếm nên trong anh bỗng toát lên dục vọng.
- Tôi không muốn.
Khi anh vừa đưa tay lên bầu ngực của Chúc Tự Đan thì đã bị cô ấy lớn tiếng chặn lại, bàn tay nhỏ bé kia đang có ý định kéo tay của anh xuống.
Vì có lẽ trong phòng quá tối, ánh sáng từ chớp cũng không kéo dài nên biểu cảm trên gương mặt của Hứa Phong Đàm không được rõ lắm, nhưng thực tế, anh đã không kiềm chế được nữa rồi.
- Không muốn cũng phải làm.
- Tôi đã nói là tôi không muốn\, anh buông tôi ra đi.
Hứa Phong Đàm không kiêng dè gì, mặc kệ tiếng kêu la của Chúc Tự Đan mà cởi bỏ hết thảy quần áo của cô ấy. Bàn tay kia dùng lực rất mạnh, Chúc Tự Đan không thể chống lại được, cô chỉ lúng túng mà tìm cách giãy giụa nhưng đều vô ích cả thôi. Nếu như cương không được thì cô đành dùng nhu.
- Làm ơn\, xin anh đó\, tha cho tôi đi mà. Tôi rất mệt.
Tiếng nói nỉ non của cô đã khiến anh xao động một chút nhưng vì dục vọng đã lên cao trào nên Hứa Phong Đàm không còn cách nào khác. Hơn nữa, đối với anh, vợ chồng sớm muộn cũng phải ân ái, chỉ là trước hay sau mà thôi.
Anh vừa cởi áo phông của mình, thân hình cuồn cuộn cơ bắp nhanh chóng hiện hữu, theo đó, vết sẹo dọc ngực dài khoảng mười centimet cũng hiện lên trong mắt của Chúc Tự Đan nhờ ánh sáng của chớp.
Anh đang ngồi dậy, kẹp hai chân chặt ngay hông của Chúc Tự Đan, cưỡng chế không cho cô thoát khỏi mình. Sau đó, anh lạnh lẽo buông lời.
- Đây là nghĩa vụ của một người vợ.
Kế tiếp đó, một tiếng sấm lớn vang lên, nó vang vọng hệt như tiếng đau đớn của cô vậy. Khoảnh khắc Hứa Phong Đàm không dạo đầu liền xâm chiếm cô đã khiến thân thể nhỏ bé kia như xé toạc thành trăm mảnh. Hai thân thể lúc này đã dính chặt lấy nhau nhưng là trong sự không tự nguyện.
Chúc Tự Đan biết mình không thể chống cự được nên chỉ nhún nhịn xuống, bặm chặt môi để không phát ra âm thanh. Hai tay cô nắm chặt gối đầu, từng móng tay vẫn đâm qua bàn tay, nó rất đau nhưng không đau bằng cảm giác bất lực này.
Hứa Phong Đàm nâng cơ thể của cô lên rồi dùng sức luân động trong cô, âm thanh ái muội vang khắp căn phòng, ít nhiều phải khiến người khác đỏ mặt.
Anh ôm cô thật chặt rồi thì thầm nói:
- Chúc Tự Đan\, em là của tôi\, vĩnh viễn là của tôi. Cả đời này đừng mong thoát khỏi Hứa Phong Đàm này. Đến khi nào tôi chết\, tôi cũng sẽ kéo em theo.
Chúc Tự Đan cố gắng không khóc nhưng nước mắt của cô cứ thế mà rơi theo khoé mi. Kể từ khi kết hôn với Hứa Phong Đàm, Chúc Tự Đan không có ngày nào là cảm thấy hạnh phúc cả, hơn nữa hôn nhân này là cưỡng ép. Vì thế, trong giây phút nóng giận, cô thốt lên:
- Hứa Phong Đàm\, tôi nguyền rủa anh cả đời. Đừng mong tôi sẽ yêu anh. Không bao giờ.
Hứa Phong Đàm đang ra sức xâm chiếm thân thể cô nhưng vì câu nói ấy mà anh dừng lại một hai giây, sau cùng anh vì mất cảm hứng mà tìm lại bằng cách hôn cô. Mặc cho cô né tránh hết lần này đến lần khác anh vẫn cưỡng ép cô, bàn tay to lớn kia nhanh chóng bóp miệng cô lại, sau đó anh lập tức cúi xuống cắn mạnh vào môi dưới của cô.
- Vậy thì hứng chịu đau đớn đi.
Chúc Tự Đan nhắm chặt mắt lại, cô buồn ngủ nhưng cô chỉ mong mình sẽ không bao giờ tỉnh lại. Trong giây phút đó, cô nhớ đến gương mặt thanh tú của một chàng trai khác, cũng nhớ đến câu hứa của mình với anh ấy.
- Vương Tiểu Thông\, sau khi kết hôn chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở biển nhé.
Chàng trai ấy mỉm cười dịu dàng rồi gật đầu với cô.
- Được.
Vì câu nói đó mà cô đã rất cố gắng nhưng bây giờ thì không thể, cuộc đời tươi đẹp kết thúc trong chớp mắt, chẳng còn tình yêu hạnh phúc, cũng chẳng còn những tiếng cười nữa. Tại giây phút này, cuộc đời về sau của cô chỉ có ám ảnh thường trực và sự bất hạnh mà thôi.
Bỗng nhiên một câu nói đã kéo cô tỉnh lại sau cơn mộng.
- Chúc Tự Đan.
Cô hàng xóm Từ Hiểu đã kéo lại hiện tại, thế mà đã là sáng hôm sau, hôm nay trời nắng đẹp, lại mát mẻ sau khi mưa nhưng cuộc đời của cô thì không được đẹp như vậy.
Người cô hàng xóm kia lại nói tiếp:
- Cháu thật có phúc\, thằng Phong Đàm đã đi làm từ rất sớm rồi đấy\, ta không nghĩ là bây giờ nó lại thay đổi như vậy đâu\, trước kia á\, mặt mày lúc nào cũng ghê rợn\, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.
Chúc Tự Đan chỉ mỉm cười nhẹ rồi vào nhà.
Cô nghĩ lại thì đúng vậy, ghê rợn chính là bản chất của anh ta, không thể tách rời, là mọi người bị anh ta che mắt rồi.
Khi cô trở vào phòng ngủ, cô lại nhìn thấy một sự thật khác. Trên ga giường là màu đỏ thẫm, trong đầu cô xuất hiện chỉ duy nhất một suy nghĩ, hôm qua chính là lần đầu tiên của cô.
Chúc Tự Đan bị choáng vì quá bất ngờ, cô phải dựa vào tưởng để đứng vững hơn, giỏ quần áo bẩn trong giỏ cũng bị rơi xuống. Giọt nước mắt đau đớn kia tuôn rơi nhưng sau đó Chúc Tự Đan lại lau sạch đi rồi gọi điện cho Hứa Phong Đàm.
- Anh à\, trưa nay về ăn cơm với em nhé.