Sáng hôm sau.
Bạch Nhược Đình thức dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đang đón những tia nắng đầu tiên. Cô nheo mắt, còn nhớ đêm qua cô và anh nói chuyện cả đêm mới lên giường ngủ. Được nằm trong vòng tay anh, cảm giác cũng dễ chịu và bình yên hơn hẳn.
Nhìn quanh quẩn trong phòng không thấy ai, cô ngồi dậy vươn vai, vệ sinh cá nhân sau đó đi xuống lầu.
Dưới phòng khách cũng không thấy người đâu, Bạch Nhược Đình cũng không rõ mới sáng sớm mà Tiêu Tuấn có thể đi đâu được. Cô là người thính ngủ, vậy nên nếu anh có nhân lúc cô ngủ mà rời đi, thì cô cũng đã nghe được tiếng động cơ xe bên ngoài.
Đi ra khỏi phòng khách đến với hoa viên, nhìn xung quanh chỗ các cây kiểng lớn và mấy bụi hoa hải đường, cô chợt nhìn thấy Tiêu Tuấn. Nhưng lúc này, không chỉ có mỗi anh, mà còn có cả Tư Bằng.
“Không ngờ anh vẫn còn ở đây?”
Tiêu Tuấn là người bắt chuyện trước, nhưng nhìn chung thì đều rõ cả anh và anh ta sẽ chẳng nói được lời hay ý đẹp nào. Tư Bằng đang tỉa cây thì dừng lại, quay sang nhìn anh với ánh mắt khinh thường.
“Nhược Đình vẫn chưa nói gì cho anh biết ư? Vậy nên trông anh mới thản nhiên như thế?”
Nghe anh ta gọi tên cô một cách thân mật như vậy, Tiêu Tuấn khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Anh bước đến túm lấy cổ áo của Tư Bằng, cảnh cáo anh ta.
“Đừng tùy tiện gọi tên vợ tôi giống như anh và cô ấy thân thiết lắm! Nếu không đừng trách, tôi cắt cái lưỡi này của anh!”
"Cô ấy không nói với anh rằng, mạng của anh là nhờ có tôi mới duy trì được hay sao? "
“Tư Bằng!”
Bạch Nhược Đình lên tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện căng thẳng giữa Tiêu Tuấn và Tư Bằng. Cô bước đến, kéo tay anh ra khỏi cổ áo của anh ra. Hai người giương mắt nhìn nhau. Quả nhiên, sau ngày hôm ấy ở bệnh viện, trong mắt của cô Tư Bằng chỉ là một người có lòng nhân đạo. Nhưng anh ta lại không nghĩ như thế. Nhất là khi đứng trước mặt Tiêu Tuấn, anh ta muốn để anh biết được những gì nên biết bằng sự mỉa mai, khinh miệt.
Tư Bằng mặc kệ có mặt Bạch Nhược Đình ở đây hay không, cứ vậy mà tiếp tục nói.
“Nhược Đình không nói gì ư? Chính lúc anh mất máu quá nhiều nằm trong bệnh viện, cô ấy đã đến gặp tôi, tình nguyện dùng thân thể của mình để mong tôi cứu anh một mạng…”
“Anh im đi!”
Bạch Nhược Đình vung tay tát thẳng vào mặt Tư Bằng. Anh ta không nói được gì nữa, vì điều mà anh ta muốn nó xảy ra cũng sắp đến rồi. Tiêu Tuấn của lúc này mới là người hoang mang nhất. Gì mà mất máu quá nhiều cần truyền máu? Gì mà vì để cầu xin anh ta cứu anh, cô thậm chí đã phải dùng tấm thân của mình để đánh đổi?
Tiêu Tuấn bắt lấy cổ tay cô, kéo cô quay lại nhìn mình.
“Anh ta nói gì vậy? Nói cho anh biết đi!”
Cô không trả lời, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng khó xử.
“Sao lại nhìn anh như vậy? Đình Đình? Tại sao không trả lời anh? Những gì anh ta vừa nói là thế nào? Có thật không?”
“Tiêu Tuấn! Anh nghe em nói! Lúc đó anh mất rất nhiều máu, tình trạng vô cùng nguy kịch. Bệnh viện không còn nhóm máu O dự trữ, mà Tư Bằng lại có, cho nên…”
Bạch Nhược Đình còn chưa nói hết lời, Tiêu Tuấn đã cắt ngang lời cô.
“Cho nên em mới để mặc anh ta muốn làm gì thì làm?”
“Không. Em không có. Anh nghe em nói…”
Tiêu Tuấn buông tay, không để Bạch Nhược Đình nói thêm câu nào mà quay người rời đi.
"Tiêu Tuấn! Tiêu Tuấn! "
Anh đi đến chỗ đậu xe, không muốn ở lại đây nữa mà muốn nhanh chóng về nhà. Bạch Nhược Đình đuổi theo anh đến cùng, lúc anh vừa cầm nắm đấm muốn mở cửa xe, cô đã kịp thời ngăn lại
“Anh không thể nghe em nói được sao?”
“Anh thấy không khỏe. Khi khác mình nói chuyện.”
Tiêu Tuấn muốn ở cửa xe, nhưng cô nhất quyết không buông tay mình ra, hai người cố chấp giằng co. Ai ai cũng có lí lẽ của riêng mình.
“Anh không tin em ư? Anh có biết lúc nhìn thấy anh như vậy em đã sợ hãi thế nào không? Đúng là em có tìm Tư Bằng và cầu xin anh ta cứu anh, nhưng em và anh ta không xảy ra chuyện gì hết.”
Anh nhìn cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn khi nhắc lại chuyện đó vẫn không thôi lo sợ, đôi mắt hoe đỏ. Đứng nhìn người mình yêu rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, cô có thể dễ chịu được sao? Cô có thể thoải mái, yên lòng nghĩ đến chuyện khác sao?
Tiêu Tuấn buông tay mình ra khỏi cửa xe, bước đến trước mặt Bạch Nhược Đình. Anh hơi cúi người xuống, tay đặt lên gò má của cô, ngón cái miết miết mi mắt. Anh rất sợ nhìn thấy cô phải khóc, còn là khóc vì anh. Cảm giác ấy không dễ chịu chút nào cả.
“Anh xin lỗi! Anh không phải không tin em. Đình Đình! Anh yêu em! Em biết mà phải không? Anh là nhất thời kích động, em đừng khóc có được không?”
Dù Bạch Nhược Đình chỉ ươn ướt mi mắt, nhưng lại làm cho anh vô cùng khó xử và đau lòng. Trải qua nhiều chuyện mới có thể đến được với nhau, khi nghe người đàn ông khác nói những lời công kích, anh khó tránh khỏi bản thân không kiềm chế được.
“Đình Đình! Đừng trách anh! Anh không cố ý hiểu lầm em, anh…”
Cô dang cánh tay nhỏ của mình ra ôm chặt lấy anh, vùi mặt mình vào lòng anh, mè nheo nói.
“Bắt đền anh! Bắt đền anh nuôi em suốt đời đấy!”
“…”