Cô né tránh không trả lời, đôi mắt mờ sương khiến anh càng tăng thêm dục vọng. Anh ôm lấy mông của cô, bế cô ngồi lên đùi mình rồi nảy lên một nhịp. Cô choáng váng gục đầu lên vai anh, mái tóc đen dài rũ rượi, vài sợi ướt át dính lên gương mặt xinh đẹp mê hồn.
"A..."
Cô nấc lên từng tiếng. Tư thế này dường như không ổn rồi, cảm giác cứ như cơ thể đang bị lấp đầy vậy. Cô bám vào vai anh, hai chân co lại, đường cong lộ ra mê hoặc. Anh luồng tay vào váy của cô rồi cởi ra, để lộ chiếc áo lót màu đen dây mỏng.
Hai cơ thể ướt át, quyện vào nhau làm một. Anh bế cô đứng dậy, nơi hạ thân vẫn không tách rời nhau mà đi từng bước vững chắc. Cô dùng sức đánh vào vai anh, nỉ non.
"Thả... Thả tôi xuống. Ư... Thả xuống..."
Tiêu Tuấn xem như mình không nghe thấy gì, bế cô đi vào bếp rồi đặt cô xuống. Hai chân cô vô thức run rẩy đứng không vững, bị anh siết eo xoay lưng lại đối mặt với anh. Bạch Nhược Đình bám tay vào mép bàn, cô biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì nên cực kì hoảng hốt.
"Hư... Ưm...". Bạ𝒏 đa𝒏g đọc tr𝒖𝔂ệ𝒏 tại ++ t rùmtr𝒖𝔂ệ𝒏﹒v𝒏 ++
Anh từ sau lưng cô đẩy vào, cái eo nhỏ của cô vì không chịu được mà liên tục lắc lư. Cô gục đầu, vòng ba săn chắc căng tròn cứ vậy mà đập thẳng vào mắt của anh rồi. Âm thanh thở dốc dồn dập, tiếng nỉ non cố gắng kìm chế của cô dần hoá thành cực hạn rồi bùng nổ khắp không gian.
"Dừng... Hức... Dừng lại..."
Cô muốn kết thúc ngay lập tức, nhưng người đàn ông sau lưng cô chính là càng vào cuộc thì càng hăng. Anh không những không buông tha cho cô, còn xoay người cô lại bế cô ngồi lên gian bếp. Anh tiến đến gặm lấy môi cô, cắn mút cuồng nhiệt tạo ra âm thanh xấu hổ. Hai tay luồng xuống đùi non, từ từ tách chân của cô ra rồi thúc mạnh vào.
"Ưm..."
Cô nức nở kêu lên, mồ hôi rơi lã chã trên trán thấm vào tóc, ướt át. Dưới thân anh di chuyển không ngừng, bên trong trơn trượt bao nhiêu thì cô lại càng cảm nhận được nó to lớn bấy nhiêu. Muốn đẩy anh ra khỏi cơ thể mình, cô liên tục ra sức cào cấu lên ngực anh, bấu lên vai anh. Nhưng anh mình đồng da sắt như thế, có làm sao cũng vô dụng.
Bên trong đột nhiên căng cứng như muốn nứt ra, Tiêu Tuấn giương đôi mắt đục ngầu nhìn xuống bầu ngực trắng nõn của Bạch Nhược Đình, cắn lên đó tạo ra mấy đoá hoa đỏ rực. Người cô co lại cực hạn, cảm nhận đợt tiến công cuối cùng cực kì mạnh mẽ mà anh tạo ra.
Anh thở ra từng hơi gấp gáp, nhịn không được cảm giác sung sướng đến tê dại mà siết chặt eo cô, thúc vào.
"Ha..."
Cơn hoan ái qua đi, Bạch Nhược Đình run rẩy gục lên vai Tiêu Tuấn. Lúc này cô có muốn đẩy anh ra cũng không còn sức lực nữa, tay chân đau nhức rã rời. Anh từ từ rút ra, cẩn thận giúp cô lau sạch rồi bế cô đi thẳng lên lầu.
Vào trong phòng tắm, anh đặt cô xuống bồn rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Tự tắm được không?"
Cô nhìn anh đang trần như nhộng, vô thức đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, hằn học nói.
"Tôi có tàn phế đâu chứ? Ra ngoài giùm đi!"
Tiêu Tuấn nhịn không được muốn cười, nhưng lại sợ cô nổi giận nên chỉ đành đóng cửa ra khỏi phòng tắm. Anh mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ngủ cọc tay màu hồng đặt trên giường. Lần trước cô đến nhà không có quần áo để thay, anh thấy cô có vẻ bất tiện. Vậy nên sau lần đó, anh đã đến cửa hàng chọn một vài bộ để khi cô đến nhà có cái mà dùng.
Sau khi tắm rửa xong, Bạch Nhược Đình cũng phải chật vật lắm mới có thể ra khỏi phòng tắm. Cô run rẩy đi ra, người quấn khăn nhìn bộ quần áo trên giường. Tiêu Tuấn không có ý định ở đó làm cô thêm ngại, nên anh chỉ đành đến tủ lấy đồ rồi cũng vào phòng tắm.
Cô thở ra một hơi, vội vã mặc đồ vào.
Nhớ lại hình ảnh anh bế xốc mình lên rồi đưa thứ đó vào bên trong, gương mặt của cô lại đỏ bừng lên như bỏng. Dù sao cũng là lần đầu, cô có mạnh mẽ mấy cũng không cự tuyệt được lời dụ dỗ đó.
"Mệt không?"
Tiêu Tuấn có ý hỏi thăm, nhưng Bạch Nhược Đình lại khó chịu từ chối.
"Không."
Anh nhìn cô xoay lưng lại với mình, từ từ bước đến rồi thổi nhẹ vào gáy của cô. Một cảm giác tê dại đỉnh điểm làm cô như chao đảo.
"Không mệt thì làm lần nữa!"
Cô xấu hổ, hai vai gồng lên cứng ngắt mặc cho anh đang chạm lên da thịt mình. Rõ ràng là cô không nói lời từ chối, âm thầm thừa nhận để anh chiếm đoạt. Cô không có quyền trách anh.
Đúng đúng.
Là cô đã từng tuổi này rồi còn không phân biệt được tốt xấu, người ta chỉ dựa vào vẻ đẹp trai và vài câu nói thì liền để người ta động chạm. Lần này nghe anh nói như thế, cô lại im lặng. Rõ ràng cô muốn chối từ, nhưng lại không biết cách biểu đạt. Hoặc có thể là do bản thân cô không đủ nghị lực, bị giọng nói ấy đoạt mất hồn phách rồi.
Tiêu Tuấn tự động lên giường ngồi, lôi "bảo bối" đang ***** **** đầy tơ máu ra trước mặt Bạch Nhược Đình. Cô đứng hình mất mấy giây, không biết nên vui hay nên buồn. Trong lúc mê muội cô chỉ cảm nhận được nó rất to và thô, bây giờ được tận mắt chứng kiến thì còn hơn cả thế.
"Qua đây! Nó muốn em xoa bóp một chút!"
Cô nhìn anh tròn mắt, thẹn quá hóa giận.
"Xoa? Xoa cái gì mà xoa hả?"
Cô nói rồi đứng dậy, đùng đùng bỏ đi ra bên ngoài. Anh phì cười, chỉnh đốn lại quần áo rồi cũng đi theo cô. Dưới phòng khách vẫn còn nguyên hiện trường của cả hai người sau cuộc vui lúc nãy. Váy của Bạch Nhược Đình bị nhào nặn không ra hình dạng nằm vắt vẻo trên sô pha, có cả áo và quần lót.
Thấy Tiêu Tuấn đang nhìn chúng chăm chú như vậy, cô xấu hổ lao tới giật lấy chúng rồi ôm vào người chạy biến.
...