CHƯƠNG 98: ĐẶT MỘT CÁI TÊN
Lâm Vũ Yến ôm đứa bé đi về ghế sô pha mà ông cụ đang ngồi.
Đứa bé trong lòng ngực ngủ rất say, mắt nhỏ trắng nõn, mũi cao, môi nhỏ hồng hồng, nhìn rất đáng yêu.
“Đây là ông Trịnh.” Quản gia đứng bên cạnh giới thiệu với cô ta.
“Chào ông.” Lâm Vũ Yến bỗng nhiễn cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn, ngẩng đầu nhìn ông cụ Trịnh đang nở nụ cười ngồi trên ghế sô pha, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, rõ ràng là một ông lão rất hòa nhã dễ gần, tại sao trên người lại có khí thế cường đại như vậy.
“Mau, mau ôm đứa trẻ qua đây ta xem xem!” Ông cụ Trịnh mong ngóng có cháu nhiều năm nay, nhìn thấy đứa bé còn quấn tã, ánh mắt không rời đi được.
Quản gia già đi đến, ôm đứa trẻ trong tay của Lâm Vũ Yến, đưa đến trước mắt ông cụ Trịnh.
Gương mặt già nua của ông cụ tràn đầy niềm vui, cười đến mức mắt cũng không thấy đâu, đưa tay đón lấy đứa bé.
Lúc ông cụ Trịnh ôm đứa bé thì nó bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mắt cũng không chớp nhìn ông cụ.
“Aiya! Cháu ngoan! Biết là cụ bế cháu sao?” Ông cụ Trịnh rất thích. Ánh mắt đầu tiên khi nhìn đứa bé này, ông ta nhận định rồi, đứa bé này quả thật là con cháu của nhà họ Trịnh. Lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, ông ta sớm đã luyện được trực giác và sức phản đoán thuộc hàng nhất lưu rồi.
Lâm Vũ Yến nghe thấy ông cụ nói thế, tảng đá trong lòng mới có thể hạ xuống. Vốn cô ta còn lo lắng ông cụ Trịnh không nhận đứa bé này, bây giờ thì tốt rồi! Kiếm được một khoản lớn cũng không thành vấn đề!
Sau khi vui đùa một lúc với đứa bé, ông cụ Trịnh mới bắt đầu đánh giá Lâm Vũ Yên đang ngồi trên sô pha.
Trông cũng xinh đẹp, chỉ là khí chất không quá tốt, không phải mẫu hình cháu dâu lý tưởng của ông ta. Ông cụ lập tức đưa ra phán đoán.
Lại nhìn vóc dáng thon thả của Lâm Vũ Yến, căn bản không giống như vừa mới sinh con nên trong lòng ông ta có chút hoài nghi.
“Cô tên là gì? Làm sao quen biết Thiên Ngọc? Đứa trẻ này con của cô và Thiên Ngọc?” Ông cụ Trịnh nhìn thì thấy rất hiền hậu, nhưng lúc nghiêm túc cũng có một khí thế uy nghiêm.
“Dạ, cháu tên là Lâm Vũ Yến, đứa bé này là cháu và tổng giám đốc Trịnh sinh ra. Chuyện này, thật ra là một hiểu lầm, là cháu và tổng giám đốc Trịnh, vào một buổi tối của một năm trước, uống say…” Bị ông cụ Trịnh nhìn chằm chằm, Lâm Vũ Yến bắt đầu nói không được rành mạch.
“Sau một đêm thì có con? Đứa bé này bao nhiêu tháng tuổi? Thiên Ngọc biết chuyện này hay chưa?” Ánh mắt của ông cụ Trịnh càng thêm sắc bén, ông ta cảm thấy người phụ nữ này đang nói dối.
Lâm Vũ Yến ánh mắt hơi di chuyển, tiếp tục nói dối: “Đứa bé đã được hơn 2 tháng. Tổng giám đốc Trịnh anh ấy, anh ấy vẫn chưa biết…” Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của ông cụ Trịnh, Lâm Vũ Yến vội vàng phân bua: “Nhưng đứa bé này thật sự là con cháu nhà họ Trịnh! Nếu không tin, ông có thể đi làm giám định DNA!”
Đôi mắt sắc bén của ông cụ Trịnh dán chặt vào Lâm Vũ Yến, dường như muốn từ trên mặt cô ta nhìn ra cô ta có nói dối hay không.
Lâm Vũ Yến liều mạng gật đầu, sợ là mối làm ăn này sẽ bay mất, nếu nhà họ Trịnh không thừa nhận đứa bé này, kế hoạch của cô ta sẽ trở nên công cốc!
“Chú Lý, đi mời bác sĩ đến đây.” Ông cụ Trịnh phân phó.
Nghe thấy câu đó của ông cụ Trịnh, sự lo lắng trong lòng của Lâm Vũ Yến cuối cùng cũng hạ được xuống. Trên mặt lộ ra nét cười đắc ý.
Ông cụ Trịnh liếc nhìn Lâm Vũ Yến, uy nghiêm mở miệng: “Cô Lâm, đứa trẻ cứ để lại đây trước, tôi đặt sẵn 2300 tỷ. Sau khi có kết quả giám định, số tiền này sẽ tự động chuyển vào tài khoản của cô.”
Trong lời nói đã bao hàm ý muốn nói, cho cô ta tiền thì được, nhưng đừng nghĩ sẽ bước vào được cửa lớn nhà họ Trịnh của bọn họ!
2300 tỷ! Lâm Vũ Yên khó tin được, kích động liên tiếp cúi người: “Cảm ơn ông, cảm ơn ông!”
Sự tham lam và phấn khích của Lâm Vũ Yến đều lọt vào trong mắt của ông cụ Trịnh, không thể không cười khẩy.
Loại phụ nữ này căn bản không xứng vào cửa lớn nhà họ Trịnh! Nhưng, ông cụ Trịnh cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, trên mặt là nụ cười cưng chiều, đứa bé này thật sự đáng yêu, trông rất giống với Thiên Ngọc ngày bé.
Quá tốt rồi! Ông ta cuối cùng cũng có chắt nội rồi! Ông cụ Trịnh yêu thương không rời nhìn đứa bé trong lòng.
Trong một căn hộ nhỏ ở Chicago, Mai Thùy Hân nằm im trên giường.
Nước mắt đã cạn rồi, trái tim cung đau quá sớm đã mất đi cảm giác để đau nữa rồi, bàn tay trắng nhợt vuốt ve cái bụng phẳng lì…
Bảo bảo… bảo bảo con sao lại rời xa mẹ? Mẹ còn chưa kịp nhìn mặt con… Bảo bảo, con gái ngoan của mẹ, con trông như thế nào? Có giống mẹ hay không?
Dư Phong đi tới, đưa bát canh gà cho cô: “Thùy Hân, ngồi dậy uống chút canh đi! Cơ thể của em còn quá yếu, cần phải tẩm bổ.”
Mai Thùy Hân lạnh nhạt nói: “Em không có khẩu vị.” Cũng không có nhìn Dư Phong.
Trong lòng cô đối với chị gái và Dư Phòng có oán hận, đứa bé sinh ra đã chết, đây là số mệnh, cô không trách người khác, thế nhưng tại sao không để cô nhìn mặt bé một lần? Cô vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra được bảo bảo, tại sao không cho cô nhìn một lần mà đã mang đi xử lý?
Chị cô nói là sợ cô đau lòng, thế nhưng bây giờ cô không đau lòng sao? Cô nằm mơ cũng nhìn thấy đứa bé, cho dù chỉ nhìn một cái… nhìn xem tiểu bảo bối của cô rốt cuộc trông như thế nào, nếu không sau này đi tới thiên đường, cô ngay cả tiểu bảo bối của mình cũng không nhận ra…
Nghe nói là con gái, là đứa con gái bé bỏng mà cô luôn mong ước, con gái bảo bối của cô, thế nhưng người mẹ này lại chưa từng nhìn thấy mặt!
Nước mắt lại rơi, thấm ướt chiếc gối, trái tim đau đớn không thể hô hấp được!
Ngắn ngủi mấy ngày, Mai Thùy Hân đã gầy đi mấy cân, cân nặng còn thấp hơn trước khi cô mang thai, nằm trên giường, cô hoàn toàn giống như một cái bóng mỏng manh, giống như một người giấy khiến người khác rất lo lắng.
“Cậu chủ! Chúc mừng chúc mừng!” Trịnh Thiên Ngọc vừa về nhà thì mấy người làm đã bắt đầu chúc mừng hắn.
“Chúc mừng?” Trịnh Thiên Ngọc hơi nhíu mày, có chút kỳ quái hỏi, hôm nay anh vừa nhận báo cáo từ thành phố C, Mai Thùy Hân vẫn là một chút tin tức cũng không có. Bao gồm cả người phụ nữ bán chiếc nhẫn cho Lương Noãn Tâm, cũng đã không thấy đâu nữa! Không tra được một chút ít manh mối nào nên trong lòng hắn rất bực bội.
“Cậu chủ, cậu có con trai rồi! Sáng nay có một người phụ nữ bế một đứa bé đến cửa, nói là con trai của cậu, ông chủ cho ngươi đi làm giám định DNA rồi, đứa bé đó quả thật là con của cậu!” Người giúp việc hồ hởi nói.
“Con trai?” Trịnh Thiên Ngọc không hiểu cái gì đi cùng người giúp việc đến phòng khách.
Ông cụ Trịnh đang cùng bà vú chơi đùa với đứa bé. Nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc trở về, ông cụ Trịnh vui mừng vẫy vẫy tay: “Thiên Ngọc, chắt của ông thật đáng yêu, tiểu tử cháu đó, cuối cùng cũng làm được một chuyện khiến ông vui vẻ!”
Trịnh Thiên Ngọc đi tới, nhìn đứa con trai không biết từ đâu ra của mình.
Một đôi mắt to vừa đen vừa sáng, bộ phận lòng trắng mắt hơi hơi xanh, trong veo giông như nước hồ. Làn da trắng ngần mềm mại, không có chút tỳ vết nào. Sống mũi cũng cao, môi nhỏ hồng hồng hé mở, hiếu kỳ nhìn hắn.
Trái tim của Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên nhũn ra, ánh mắt lạnh lùng cũng nhiều thêm mấy phần dịu dàng, đứa bé sơ sinh hình như cảm nhận được sự biến hóa của hắn, đột nhiên cười với Trịnh Thiên Ngọc!
Góc khuất mềm mại nhất trong trái tim của Trịnh Thiên Ngọc bỗng nhiên bị chạm vào, trong nháy mắt anh lại cực kỳ yêu đứa bé này. Đây là con trai của anh, thần giao cách cảm nói cho anh biết, đây tuyệt đối chính là con trai của anh!
Ông cụ Trịnh ở bên cạnh ghen tỵ nói: “Nhóc con, nhìn thấy ba thì cười vui vẻ như vậy! Vừa rồi cụ bế cháu sao lại không cười như vậy?” Dùng ta nhẹ nhàng chọc vào gương mặt nhỏ nhắn đó, thần sắc sủng nhược đó quả thật khiến người khác không chịu được.
Trịnh Thiên Ngọc cẩn thận bế đưa bé, tỷ mỷ nhìn. Càng nhìn anh lại càng thích! Ông cụ Trịnh cũng cười híp mắt nói: “Nhìn đi, nó rất giống cháu ngày còn bé! Quả thật là một khuôn đúc ra mà!”
Trịnh Thiên Ngọc cũng cảm thấy đứa bé này quen mắt, thế nhưng càng nhìn càng cảm thấy, đứa bé này có chút giống với Mai Thùy Hân! Khóe miệng cong lên, trong mắt cũng tràn chứa ý cười, thật sự rất giống với Mai Thùy Hân!
Nụ cười trên mặt của Sở Thiên Ngọc lúc này có chút gượng: Trịnh Thiên Ngọc mày điên rồi sao! Mai Thùy Hân hận mày còn không kịp, sẽ không nguyện ý sinh con cho mày! Với cả, đứa bé trong bụng của cô ấy, cũng không phải của mày, là của tên học trưởng gì gì đó…
Anh ôm đứa bé, rụi rụi mặt anh vào gương mặt nhỏ nhắn mà mềm mại của bé. Trịnh Thiên Ngọc phát hiện bản thân thật sự rất yêu đứa bé này, nhìn lần đầu đã thích rồi.
“Thiên Ngọc, đặt tên cho con trai của cháu đi!” Ông cụ Trịnh cười cười nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Trịnh Thiên Ngọc trầm ngâm một lúc: “Tư Hàn. Gọi là Tư Hàn đi.”
Trịnh Tư Hàn, ông cụ Trịnh nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu, cái tên này không tốt, không đủ phúc khí.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!