CHƯƠNG 71: MỞ TÚI RA
Hắn đã lái xe vào tuyến đường chính, xe mỗi lúc một đông, Trịnh Thiên Ngọc cũng không nói đùa với Mai Thùy Hân nữa mà tập trung lái xe.
Đột nhiên có tiếng chuông êm dịu vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh trong xe. Điện thoại lắp trong xe của Trịnh Thiên Ngọc đổ chuông.
“Nói đi.” Lúc nào hắn cũng mở đầu câu chuyện bằng cách ngắn gọn mà độc tài như vậy.
Đối phương nói những gì mà gương mặt Trịnh Thiên Ngọc có vẻ thỏa mãn lắm: “Được, các người chuẩn bị đồ đạc hết đi. Lát nữa tôi tới.”
Sau khi tắt điện thoại, Trịnh Thiên Ngọc dừng xe bên đường rồi tháo dây an toàn cho Mai Thùy Hân.
“Cô tự vào tiệm lễ phục đi, tôi có việc phải đi xử lý một lát.” Hắn dặn dò dứt khoát hoàn toàn không chừa thời gian cho Mai Thùy Hân phản ứng lại.
Mai Thùy Hân đã quen với sự chuyên quyền độc đáo của hắn rồi, cô cũng không mở miệng nỏi rốt cuộc hắn bận việc gì mà chỉ yên tĩnh di xuống xe, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Tiệm lễ phục đó đi thế nào?”
Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc lấp lánh nụ cười, dường như tâm trạng của hắn đang vui vẻ lắm vậy, rồi giơ tay véo mặt cô: “Cách đây không xa, đi đến giao lộ phía trước rồi rẽ trái, hàng Laurent sản xuất theo yêu cầu, tôi làm việc xong sẽ quay lại đón cô.”
Hắn vừa dứt lời đã đạp chân ga, chiếc xe xa hoa lao vút đi như tên bắn.
Mai Thùy Hân đi theo con đường Trịnh Thiên Ngọc đã chỉ rồi tìm được tiệm may cao cấp. Cửa hàng trang trí trông rất đỗi khí phách, vách tường sơn màu ngà, vật trang trí hình giọt nước vàng nhạt, cửa là hai cây cột to lớn xây dựng theo kiến trúc La Mã. Tổng thể phong cách thời thượng lại lộ ra vài phần nhã trí và trang trọng khiêm tốn cổ điển.
Lúc cô vừa bước vào tiệm đã có nhân viên trang điểm tinh tế tiến lên chào mừng: “Hoan nghênh quý khách.”
Một nhân viên khác lại đưa ly nước chanh đến trước mặt Mai Thùy Hân: “Xin hỏi chị đến mua hàng may sẵn hay xem tập ảnh hàng thủ công mẫu sản xuất riêng của bọn em ạ?”
Mai Thùy Hân lịch sự mỉm cười với bọn họ: “Để tôi xem thử.”
Mai Thùy Hân mặc quần trắng rộng rãi, kiểu dáng đơn giản đến mức xấu xí. Cái quần này là do cô dùng ít tiền lẻ còn sót lại để mua ở chợ đêm, Trịnh Thiên Ngọc mua cho cô rất nhiều quần áo xinh đẹp trong tủ quần áo, nhưng trước giờ cô chưa hề rớ tới, cô cứ có cảm giác đấy không phải đồ của mình.
Tóc cô không uốn cũng chẳng nhuộm, cứ để xõa như vậy thôi, trông cả người cô bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Hai nhân viên trong tiệm quan sát Mai Thùy Hân một lượt rồi liếc mắt nhìn nhau, nhếch môi cười khinh bỉ, người phụ nữ này mặc toàn đồ vỉa hè mà dám tùy tiện vào tiệm mình à!
Mai Thùy Hân không hề chú ý gì đến vẻ mặt của nhân viên mà chỉ hứng thú dạo một vòng quanh tiệm.
Thật ra căn bản cô không muốn mua quần áo gì hết, cũng không muốn tham gia tiệc tối với Trịnh Thiên Ngọc, nhưng ở đây có nhiều bộ đồ xinh đẹp như vậy, cho dù chỉ nhìn chơi thôi cũng thấy vui lắm rồi.
Ai buồn quan tâm chứ, cứ coi như giết thời gian vậy thôi.
Mai Thùy Hân chỉ bộ lễ phục xanh sẫm: “Phiền cô lấy xuống cho tôi mặc thử.”
Lễ phục mặc trên người ma nơ canh, chiếc váy dài thêu đăng ten phiền phức, muốn cởi xuống thật không dễ chút nào.
Nhân viên trong cửa hàng thầm trợn trắng mắt nhìn Mai Thùy Hân, cô ta thật biết cách sai khiến người khác ghê! Lựa bộ nào không được mà cứ lựa bộ trên người ma nơ canh chi chứ! Phiền phức ghê!
Nhưng dù sao đây cũng là tiệm may quần áo thủ công cao cấp, trong tiệm có quy định phải nhiệt tình phục vụ tất cả khách hàng ghé thăm, bởi vậy bọn họ không dám lạnh nhạt Mai Thùy Hân quá, chỉ cật lật che giấu sự khinh miệt trong ánh mắt mà thôi.
Nhân viên trong cửa tiệm nhìn Mai Thùy Hân ăn mặc mộc mạc mà thầm cảm thấy kỳ lạ, cái cô gái nghèo nàn này mắt cũng tinh ghê, bộ đồ đó là kiệt tác mới nhất của nhà thiết kế, đã từng nhận được giải của buổi biểu diễn thời trang Milan, mới vừa vận chuyển về theo đường hàng không hồi tháng trước, từ chất liệu, kiểu dáng, cắt may đều xịn bậc nhất!
Không ít người đến mặc thử! Chỉ vì nó màu xanh lá sẫm, không có bao nhiêu người có làn da và khí chất tôn được vẻ đẹp của nó lên, bởi vậy đến giờ vẫn chưa bán được.
Nhân viên miễn cưỡng cởi bộ độ xuống đưa cho Mai Thùy Hân, hơi mất kiên nhẫn nói: “Phòng thử đồ ở bên kia đấy ạ, chị tự đi thử đi.”
Thật ra theo quy định nhân viên phải giúp khách hàng thử quần áo.
Phòng thử đồ vô cùng rộng rãi treo những tấm rèm nhung tím sẫm, mang đến hơi thở xa hoa, mỗi một phòng thay đồ đều có đặt một ghế sô pha mềm mại mà tấm gương sáng lấp lánh, còn có bàn trang điểm tinh xảo, đầy đủ hết mọi món đồ trang điểm, chỉ có điều nơi này chỉ che lại bằng những tấm màn nhung dày chứ không có cửa, không thể khóa lại được, có điều cửa hàng cao cấp như vậy chắc chẳng có ai xông vào đâu.
Mai Thùy Hân yên tâm cởi quần trống rộng của mình xuống, dè dặt mặt thử bộ lễ phục lên. Bộ lễ phục này được thêu rất nhiều đăng ten mỏng, thật sự quá mỏng, mỏng như sương như khói, trông có vẻ rất dễ rách, Mai Thùy Hân cứ lo mình sẽ làm hư bộ đồ.
Đúng thật là lo lắng cái gì thì cái đó xảy ra, lúc cô mặc bộ đồ vào rồi đứng dậy, chợt cảm thấy phía sau bị kéo lại, để lộ da thịt ra nogài, đến là lạnh lẽo, chắc hẳn là đăng ten bị dính vào dây kéo, Mai Thùy Hân vội vã ngồi xuống gọi với ra ngoài bức màn: “Mấy chị nhân viên? Phiền mấy chị đến giúp tôi một lát.”
Thật là, mấy bộ lễ phục phiền phức thật sự, lần nào mặc cũng làm người ta mệt muốn chết. Mai Thùy Hấn thấp giọng lầm bầm rồi đợi nhân viên vào giúp cô.
Nhưng không nghe có tiếng ai đáp lại, hai nhân viên đang say sưa chơi trò chơi điện thoại, nghe thấy tiếng Mai Thùy Hân gọi cũng vờ như không nghe thấy gì cả. Đồ nghèo khổ! Ai thèm quan tâm đến cô!
Mai Thùy Hân lớn tiếng gọi thêm lần nữa vẫn không thấy ngoài kia có bất kỳ động tĩnh nào, bỗng dưng có tiếng của cô gái ở phòng thử đồ kế bên cất lên: “Đừng gọi nữa, để tôi giúp cô!”
Tấm màn nhung dày bị vén lên, một cô gái trẻ trung trang điểm thời thượng tiến vào. Chỉ có điều cô ấy trang điểm hơi đậm quá.
Cô ta nhìn thấy bộ đồ trên người Mai Thùy Hân mới tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bộ đồ này đẹp thật đó! Khi nãy tôi cũng muốn thử nhưng da tôi không trắng lắm, sợ mặc màu này không đẹp, cô mặc trông xinh ghê!”
Cô gái ấy nhanh nhẹn tháo đăng ten xuống rồi mỉm cười với Mai Thùy Hân, ánh mắt lấp lánh không ngừng.
Mai Thùy Hân cứ cảm thấy nụ cười và ánh mắt của cô ta thật quái dị, nhưng cô vội lắc đầu ngay: “Chắc chắn là hoang tưởng mà thôi, tối qua ngủ không ngon nên bây giờ mới gặp ảo giác.” Vừa nghĩ đến hồi tối hôm qua, gương mặt Mai Thùy Hân đã đỏ ửng cả lên, cái tên Trịnh Thiên Ngọc đáng chết này lại không kiêng dè cái thai trong bụng cô mà cứ đòi hỏi nhiều lần, hại cô đau lưng đau eo cả ngày hôm nay.
Bên ngoài có bày tấm gương sát tường, Mai Thùy Hân nhấc vạt váy lên đi ra ngắm nghía thử.
Ánh đèn sáng mà nhu hòa, cô ngắm nghía chính mình trong gương, cổ áo sâu hình chữ V để lộ ra từng thớ da thịt xinh đẹp, chiếc váy xanh lá sẫm thêu đăng ten rườm rà càng làm tôn lên nước da trắng ngần mịn màng của cô, trông cô cứ như món đồ sứ tinh xảo vậy.
Thiết kế eo cao làm mọi người không nhìn ra được vùng bụng dưới hơi nhô lên của cô, trong sáng, nhã nhặn cứ như một nàng công chúa cao quý vậy.
Nhân viên trong cửa hàng đều sững sờ cả, thật không ngờ cái cô nhà nghèo đó lại có thể mặc được bộ đồ này, trông bộ đồ cứ như được may riêng cho cô vậy, tất cả đều hoàn mỹ khôn cùng.
Mai Thùy Hân cũng sững sờ nhìn mình, từ ba năm trước công ty cha cô phá sản cho đến giờ, cô chưa từng mặc lễ phục như thế này nữa mà chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản, để mặc mộc ngày ngày, cô cũng quên đi cái cảm giác mặc quần áo xinh đẹp, thưởng thức bản thân mình trước gương từ lâu rồi.
Chất liệu lụa mềm mại, lành lạnh, trơn mịn dán sát vào người cô, dịu dàng như bàn tay của mẹ.
Mai Thùy Hân chợt có cảm giác xót xa, tâm trạng đang vui vẻ cũng sa sụp xuống. Lúc cô còn nhỏ mẹ thường mặc những bộ lễ phục đẹp đẽ như thế này rồi nắm tay đứa con gái mặc váy công chúa hồng là cô, bọn họ cùng cha tham dự những bữa tiệc sang trọng. Một nhà ba người, cha cô khôi ngô phóng khoáng, mẹ cô đẹp đẽ nhã nhặn, con gái xinh xắn đáng yêu, là gia đình mà biết bao người hâm mộ, nhưng bây giờ…
Cô cố gắng nén cảm giác chua xót ở mũi lại rồi mỉm cười xin lỗi nhân viên: “Tôi cảm thấy bộ này không hợp với tôi cho alứm, phiền cô lấy bộ lễ phục trắng ngắn kia cho tôi thử đi.”
Nhân viên quay người đi lấy đồ, bọn họ lại nhỏ giọng lầm bầm: “Đẹp thế còn nói không hợp, không có tiền mua thì đừng mua nữa, cứ thử tới thử lui!” Mai Thùy Hân nghe vậy cũng không để ý, cô đã bị khinh thường và đối xử lạnh nhạt quá nhiều rồi, thần kinh đã trở nên mạnh mẽ không gì bì được.
Mai Thùy Hân đi vào phòng thử đồ cởi bộ lễ phục xanh sẫm ấy ra, thay bộ lễ phục trắng ngắn vào, đến trước gương đánh giá chính mình.
Đây là chiếc váy quây để lộ ra cần cổ thon dài và xương quay xanh đẹp đẽ của Mai Thùy Hân, chỉ tiếc là bộ đồ mày cắt may rất vừa người, hơi lộ bụng.
Cô lắc lắc đầu quay lại phòng thử đồ cởi bộ lễ phục xuống, mặc quần áo của mình vào, Mai Thùy Hân thấy hơi mệt bèn xách túi lên chuẩn bị về.
Cái tên Trịnh Thiên Ngọc này sao lại còn chưa đến đón cô kia chứ! Mai Thùy Hân thấp giọng lầm bầm, đúng là cái tên tiểu nhân nói không giữ lời!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!