Trịnh Thiên Ngọc dùng sức hôn Mai Thùy Hân, cô gái nhỏ trong ngực, giống như mang theo ma lực không thể lý giải, luôn có thể dễ dàng khơi lên ngọn lửa trong cơ thể anh.
Đột nhiên, đầu lưỡi của Trịnh Thiên Ngọc nếm được một chút đau khổ. Duỗi tay lần mò, ở trên mặt của Mai Thùy Hân một mảng nước mắt ẩm ướt.
Ngẩng đầu, đôi mắt u ám của Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân: “Lại khóc cái gì vậy?”
Mai Thùy Hân lộp bộp nói không ra lời. Cô cũng không thể nói cho Trịnh Thiên Ngọc, cô đang nhớ nhung một người đàn ông khác !? Trong nháy mắt, cô nói dối: “Tôi thấy không thoải mái…”
Bởi vì vừa mới khóc, có chút giọng mũi, làm cho thanh âm của cô mang theo vài phần làm nũng và mùi vị lấy lòng.
Tâm tình Trịnh Thiên Ngọc ngay lập tức tốt lên, anh thích Mai Thùy Hân làm nũng với anh. Chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút, chỉ cần cô không chán ghét anh, kháng cự anh như vậy, cho dù là cô muốn ánh trăng trên trời, anh đều có thể hái xuống cho cô!
Cưng chìu xoa tóc cô, Trịnh Thiên Ngọc lưu luyến ở trên mặt cô hôn một cái: “Tôi quên mất em vẫn còn đang bệnh, vậy em nghỉ ngơi đi, ngủ một lát!”
Mai Thùy Hân chột dạ gật đầu, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Trong phòng yên lặng lại, yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng thở với nhau.
Khóc mệt, mới vừa một phen triền miên cũng khiến cô mệt rã rời, Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng. Lúc gần như sắp ngủ, đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp từ tính của Trịnh Thiên Ngọc vang lên ở bên tai cô.
“Mai Thùy Hân…”
Mai Thùy Hân lờ đi, tiếp tục giả vờ ngủ. Chỉ sợ anh lại muốn làm phiền cô.
“Ngủ rồi hả?” Trịnh Thiên Ngọc vươn một ngón tay chọt chọt mặt cô. Mai Thùy Hân nhịn đau, vẫn không nhúc nhích, tiếp tục giả vờ ngủ.
Thấy dáng vẻ ngủ say của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc không vui lẩm bẩm một tiếng: “Thật sự là đầu heo, nhanh như vậy đã ngủ ngủ rồi.”
Bàn tay bên hông bỗng nhiên dời vị trí, Mai Thùy Hân bị ôm rời khỏi lòng của Trịnh Thiên Ngọc, nhẹ nhàng ôm đến một bên giường lớn, chăn được đắp kín trên sườn vai cô.
Trịnh Thiên Ngọc rón rén xuống giường.
Mai Thùy Hân có chút vô cùng kinh ngạc. Trịnh Thiên Ngọc luôn luôn quen thói hoành hành ngang ngược, động tác xuống giường lại có thể nhẹ nhàng như vậy?
Mai Thùy Hân vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, bỗng nhiên, căn phòng trở nên tối đi, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” công tắc nhẹ nhàng bị tắt, ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu biến mất. Tiếp đó, cánh tay để ở bên ngoài chăn bị Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng bỏ vào chăn, chăn ở trên người cũng nặng thêm một chút, giống như có một thứ gì đó đè lên, cơ thể có chút lạnh trong nháy mắt ấm áp.
Mai Thùy Hân len lén đem hai mắt nhìn một chút, hóa ra Trịnh Thiên Ngọc giúp cô đắp thêm một chăn ở trên.
Trịnh Thiên Ngọc xoay người lại, Mai Thùy Hân nhanh chóng nhắm mắt lại. Phần giường bên cạnh nặng nề trầm xuống, Trịnh Thiên Ngọc nằm lại trên giường.
Mai Thùy Hân bị anh ôm trở vào lòng.
Trịnh Thiên Ngọc ôm thật chặt Mai Thùy Hân, hai tay khóa chặt bên hông cô, giống như trẻ con ôm ấp búp bê mà mình yêu mến nhất..
Mai Thùy Hân đưa lưng về phía Trịnh Thiên Ngọc, đôi mắt kinh ngạc từ từ trợn to.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!