CHƯƠNG 42: ĐƯA CÔ TA LÊN LẦU ĐI.
Chiếc xe hơi phi nước đại trong đêm, không ai hé miệng nói gì cả, bên trong xe bao trùm một cảm giác yên lặng chết chóc. Sức ép này thật khiến người ta khó thở mà.
Đoàn Phong len lén liếc nhìn Mai Thuỳ Hân và Trịnh Thiên Ngọc qua tấm kính chiếu hậu, đáy lòng anh khẽ lắc đầu, cô nữ sinh nhỏ bé này thật không biết tốt xấu mà. Từ trước tới nay Tổng giám đốc chưa từng đưa một người phụ nữ nào về nhà lớn của nhà họ Trịnh cả, cô chính là người đầu tiên đó. Hôm nay Tổng giám đốc đã đặc biệt dành thời gian ra để ăn trưa với cô, nhưng cô lại dám cho ngài leo cây nữa…
Sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc tái xanh, cả người anh toát ra một sát khí chết người ghê gớm. Không khí ở xung quanh anh như muốn đóng băng, khiến người ta phải run lên bần bật.
Ghế sau rất rộng rãi nhưng Mai Thuỳ Hân lại gắng sức co người mình lại, cô muốn tránh xa Trịnh Thiên Ngọc càng xa càng tốt. Bây giờ cô lại có chút hối hận vì mình đã kích động quá rồi, hậu quả của việc chọc giận Trịnh Thiên Ngọc, cô không phải là không biết.
Nhưng trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận để cho cô uống chứ.
Mai Thuỳ Hân len lén đưa mắt liếc nhìn Trịnh Thiên Ngọc một cái, cô quyết định lát nữa sẽ xin lỗi anh ngay, dù sao đi nữa ba cô vẫn còn nằm ở bệnh viện đợi phẫu thuật mà. Cô cần phải có số tiền làm phẫu thuật của Trịnh Thiên Ngọc.
Chiếc xe dừng lại ở trước garage, Mai Thuỳ Hân mấp máy miệng vừa định giải thích cho Trịnh Thiên Ngọc nghe về chuyện ăn trưa hôm nay, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, thì liền đụng phải ánh mắt đen láy lãnh khốc của anh đang nhìn cô.
Nhìn thấy Mai Thuỳ Hân quay đầu lại, Trịnh Thiên Ngọc nghiêm nghị lên tiếng: “Xuống xe!” Trên trán anh nổi đầy gân xanh, một tay anh bắt lấy cánh tay thon thả của Mai Thuỳ Hân, kéo cô vào phòng khách.
Sức lực của anh khiến người người khiếp sợ, khiến cho Mai Thuỳ Hân đau tới nỗi mặt mày nhăn nhó.
Cánh tay cô bị kéo đi như sắp đứt ra rồi, cô loạng choạng đi theo phía sau Trịnh Thiên Ngọc, đôi giày đế bệt bị rớt ra khiến đôi chân nhỏ bé của cô đau nhói khi đi trên con đường sỏi. Nhưng cô vẫn bướng bỉnh cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không hé nửa lời cầu xin.
Điều này càng khiến cho lửa giận trong lòng Trịnh Thiên Ngọc càng bùng cháy dữ dội hơn. Mai Thuỳ Hân, không cần biết trên người cô có bao nhiêu chiếc gai, tối nay tôi sẽ nhổ sạch toàn bộ!
Đèn trong phòng khách được mở sáng rực rỡ, tiếng cười nói cất lên không ngớt. Nghe thấy tiếng bước chân, thím Vương lập tức từ phòng khách đi ra nghênh đón, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Thiên Ngọc, khuôn mặt nở rộ nụ cười của bà lập tức ngưng đọng.
“Cậu chủ…cô hai đã về rồi.” Thím Vương sợ hãi bẩm báo, bà sợ không cẩn thận lại chọc giận Trịnh Thiên Ngọc mất.
Trịnh Thiên nhíu nhíu mày, sắc mặt cũng khẽ dịu lại một chút. Nhưng sức lực nơi bàn tay thì không hề thuyên giảm chút nào. Bàn chân của Mai Thuỳ Hân bị cà sát đến rách cả da rồi, khiến cô đau âm ỉ. Chiếc váy dài màu trắng bị kéo lê trên mặt đất tạo thành một vết bẩn lớn, đầu tóc cô thì rối tung, khuôn mặt thì tái nhợt do đau đớn, trông cả người cô vô cùng nhếch nhác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!