CHƯƠNG 229: PHONG VÂN KỲ CHUYỂN
Nghi thức đính hôn không có rườm rà như nghi thức kết hôn, trình tự nghi thức của buổi lễ đính hôn này được kết hợp cả Trung Tây, người chủ trì trêu chọc hai vị hôn phu hôn thê một hồi, sau đó trao nhẫn đính hôn, lại mờ ba mẹ của nhà họ Hướng lên phát biểu, cơ bản đến đó là xong rồi.
Cẩm Tâm ngồi trên ghế, lầm bầm: “Thùy Hân, tớ cược 30 tỷ, buổi lễ đính hôn này Trịnh Thiên Ngọc có điều mờ ám, cậu xem, ba mẹ của nhà gái đều đến rồi, người nhà của đằng trai lại không có một ai đến! Chỉ có một mình Trịnh Thiên Ngọc độc diễn.”
Trong đầu của Mai Thùy Hân vụt qua một vài phân đoạn, sau đó khẽ lắc đầu: “Gia đình của Trịnh Thiên Ngọc thật kỳ lạ, ông nội không đến chắc vì tuổi tác đã quá cao, mắt của Tư Hàn lại chưa khỏi. Nhưng ba mẹ của anh ta đều ở đây, tại sao một người cũng không đến?”
“Cái gì? Ba mẹ của anh ta còn sống sao?” Mắt của Cẩm Tâm sáng lên, tính tò mò hóng chuyện lại nổi lên: “Trước giờ chưa từng nghe anh ta nhắc qua. Bùi Tuấn cũng không biết chuyện này!”
Mai Thùy Hân âm thầm hối hận, cảm thấy bản thân ở sau lưng nói mấy chuyện này không quá ổn, cô biết rất rõ Trịnh Thiên Ngọc không muốn để người khác biết chuyện trong nhà anh. Cô vội vàng chuyển chủ đề: “Tớ cũng chỉ nghe anh ta nhắc qua một lần. Có lẽ tớ nhớ sai. Cẩm Tâm, anh nói xem, Trịnh Thiên Ngọc không phải trêu tớ, không nói cho tớ biết tung tích của con gái tớ chứ?”
“Chắc không đâu. Bùi Tuấn nói Trịnh Thiên Ngọc trước nay không nói dối, nói lời giữ lời. Cho nên, anh chắc sẽ không lừa cậu. Á! Thùy Hân, tiểu bảo bảo của nhà tớ vừa ra đời thì có một chị gái tốt rồi! Sau này chúng ta có thể dẫn con ra ngoài chơi, thật sự quá tốt rồi!” Cẩm Tâm vui vẻ mường tượng cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Nhắc đến con gái, tâm trạng u ám của Mai Thùy Hân cũng tốt lên một ít: “Cẩm Tâm, buổi lễ kết thúc thì tớ sẽ đi tìm Trịnh Thiên Ngọc!”
Cẩm Tâm làm thế tay tất thắng với cô. Hai người nhìn nhau cười.
Buổi lễ kết thúc, tiệc rượu bắt đầu, những nhân viên phục vụ đem quầy rượu ra, đặt dọc theo bức tường. Màn hình LED trên tường cũng đổi sang nền nhạc piano nhẹ nhàng, các khách mời nam nữ vừa uống rượu vừa đung đưa theo đuổi nhạc, nói chuyện rất vui vẻ.
Mai Thùy Hân hít thở sâu một hơi, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Trịnh Thiên Ngọc.
Vừa đi đến bên cạnh quầy rượu thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Phục vụ, phòng 3027 đi như thế nào?”
Mai Thùy Hân liếc qua, là Hướng Nghị Thành, hô hấp của cô bất giác ngừng lại.
Nửa tiếng trước, lúc cô đi vào WC dặm phấn, vừa hay nghe thấy Bạch Băng Băng hỏi phục vụ cùng vấn đề này.
3027, Bạch Băng Băng và Hướng Nghị Thành, đều muốn đi đến phòng 3027. Chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không!
Mai Thùy Hân giả vờ chỉnh chiếc váy, bước chân dừng lại nghe hết đoạn đối thoại giữa nhân viên phục vụ với Hướng Nghị Thành.
Nhìn theo bóng dáng của Hướng Nghị Thành xa dần, trong lòng Mai Thùy Hân khẽ động, tránh né mọi người, từ từ đi theo sau.
Thiết kế của khách sạn này tương đối phức tạp, hành lang như mê cung, Mai Thùy Hân không dám theo quá sát, mấy lần suýt nữa bị Hướng Nghị Thành bỏ lại.
Tầng 3 yên ắng, cùng với không khí náo nhiệt ở đại sảnh tầng 1 có khác biệt rất lớn. Yên tĩnh khiến người ta có chút sợ hãi.
Rất tốt, ở cuối hành lang, Hướng Nghị Thành nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Mai Thùy Hân nín thở, rón rén đi lên phía trước, trái tim căng thẳng đến mức sắp nhảy ra ngoài!
Cửa vậy mà không có khóa lại! Trong lòng Mai Thùy Hân khẽ động, đang muốn dán mặt lên đó thì một bàn tay cứng như thép từ đằng sau đột nhiên thò ra, bịt miệng của cô lại! Cả người của cô đều rời vào trong ngực của một người đàn ông!